Anh thì rất rõ tại sao Cố Trường Khanh lại tới đây, chẳng phải vì muốn gặp Ôn Noãn đó ư? Nhiều khi anh cũng rất bội phục Cố Trường Khanh, có miếng thịt treo bên miệng suốt bốn năm trời chẳng thèm đoái hoài, đến bây giờ thịt bị người khác ngậm đi rồi thì lại ra vẻ thâm tình.
Đúng là ngu lâu dốt dai!
Cũng may lúc này Kiều Cảnh Niên đi tới, ông khoác chiếc áo bành tô màu đen, vì được chăm sóc kỹ nên trông rất trẻ trung anh tuấn.
“Hoắc Minh, Minh Châu.”
Kiều Cảnh Niên khẽ vỗ vai Hoắc Minh, nhẹ nhàng chào hỏi.
Hoắc Minh lễ phép gật đầu, lại giới thiệu Ôn Noãn cho ông: “Bạn gái cháu – Ôn Noãn, em ấy học đàn từ nhỏ, cực kỳ ngưỡng mộ chú Kiều, biết chú Kiều hôm nay sẽ tham gia buổi tiệc này nên cũng nhõng nhẽo đòi tới.”
Ôn Noãn?
Kiều Cảnh Niên ngẩn ra một thoáng.
Cái tên này làm ông nhớ đến chuyện năm xưa, khi đó ông vẫn là một tên nhóc hai mươi tuổi nghèo túng, bạn gái ông là Lục Tiểu Noãn lại là con gái nhà giàu, bà đã sinh sống suốt một năm trời với ông trong một căn phòng chưa đến 10 mét vuông, bọn họ yêu thương lẫn nhau, nhưng vì hiểu lầm mà ông đã khiến bà tức giận bỏ đi, sau này ông kết hôn rồi mới ngoài ý muốn biết được khi ấy bà đã có thai…
Ông hối hận vô cùng, điên cuồng tìm bà khắp nơi!
Thế nhưng ông không sao tìm được bất cứ tin tức gì về bà, nhà họ Lục ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3357392/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.