Ôn Noãn ngồi bên cạnh Hoắc Minh, thực sự cô không dám nhìn phần sườn mặt đẹp trai tuấn tú của anh, trong lòng cô không khỏi nảy lên suy nghĩ, chẳng biết anh đã giường không gối chiếc bao lâu rồi mới không thể tiết chế như vậy.
Không biết ngày đêm …
Có lẽ là đoán được cô đang suy nghĩ gì, đến chỗ đèn đỏ ngã tư, Hoắc Minh dừng xe lại.
Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay.
“Em đoán thử xem?”
Ôn Noãn còn lâu mới thèm đoán, mặt cô ửng hồng, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, che giấu chính mình.
Hoắc Minh khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mịn của cô, cười: “Tôi không buông thả như em nghĩ đâu, cũng không có người phụ nữ nào khác, công việc cũng bận tối mắt tối mũi, làm gì còn thời gian rảnh rỗi để chơi gái chứ!”
Ôn Noãn mặt đỏ tim đập, anh đúng là không biết xấu hổ!
Anh mà không chơi, vậy thì mấy ngày nay anh toàn làm gì thế hả?
Hoắc Minh xán lại gần bên tai cô, cố ý nói: “Không phải lần nào cô giáo Ôn cũng gấp không chờ nổi, hai ta ai chơi ai còn chưa biết đâu.”
Ôn Noãn ngây ngô như thế, làm sao có thể chống chịu được những lời như vậy, cô tức giận không thèm để ý tới anh.
Nhưng giận thì giận thế, đến lúc vào buổi tiệc thì cô vẫn rất giữ thể diện cho Hoắc Minh.
Ở thành phố B, Hoắc Minh rất có tiếng tăm, cũng có quyền thế, anh vừa bước vào sảnh tiệc thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3357391/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.