Chiếc xe chầm chậm đi vào, anh dừng xe trước cửa khách sạn, rồi cởi dây an toàn cho Ôn Noãn: “Xuống bãi đậu xe còn phải đi bộ một đoạn nữa, em ở đây đợi tôi!”
Ôn Noãn nhìn giày cao gót trên chân mình…
Luật sư Hoắc quan tâm, phụ nữ đều không chịu nổi.
Cô hơi rung động, chủ động nghiêng qua hôn anh.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, giọng trầm thấp: “Vội vậy sao? Đây là trước cửa khách sạn đấy.”
Ôn Noãn có chút xấu hổ.
Cô xuống xe vứt lại một câu: “Tôi đi trước, lát nữa anh cứ vào thẳng sảnh tiệc tìm tôi.”
Hoắc Minh khẽ cười, cũng chẳng nói được hay không.
Ôn Noãn xuống xe nhìn anh lái xe đi, cô mới hơi hối hận, nhỡ đâu Hoắc Minh chạy đi thì phải làm sao?
Đang nghĩ thì Bạch Vi đi đến.
Bạch Vi không dẫn theo chồng mình đến, thấy có mỗi Ôn Noãn thì không kiềm được, thấp giọng nói: “Ôn Noãn à, đôi chân này của cậu, luật sư Hoắc có mất nửa cái mạng cũng sẽ chết trên người cậu!”
Ôn Noãn mới bị Hoắc Minh trêu chọc.
Bạch Vi trêu cô cũng ngại nói, trước mắt thì cô và luật sư Hoắc vẫn rất “đơn thuần”.
Mấy chuyện riêng tư này Bạch Vi không biết, cô ấy chỉ quan tâm một chuyện.
“Hoắc Minh đâu rồi?”
Ôn Noãn vén nhẹ mái tóc màu nâu của mình, hơi mất tự nhiên nói: “Đi đậu xe rồi, chúng ta lên trước đi.”
Bạch Vi trêu ghẹo: “Được đấy! Cũng ra vẻ vợ chồng nhỉ?” Cô ấy nóng lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3353979/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.