Ngoài ý muốn là Hoắc Minh làm như không có chuyện gì xảy ra, vỗ bả vai Cố Trường Khanh, nói: “Minh Châu nói cậu đang bị thương, tôi định đi thăm cậu. Bây giờ nhìn cậu vẫn ổn, tôi yên tâm rồi… Đúng rồi, cùng về nhà ăn một bữa cơm đi.”
Mặt Cố Trường Khanh không thay đổi, gật đầu.
Hoắc Minh cười một tiếng, cúi đầu châm thuốc, chậm rãi rít vài hơi rồi đi về phía xe.
Hai người đàn ông lướt qua nhau.
Cố Trường Khanh cảm nhận được một loại cảm giác bức bách từ Hoắc Minh! Từ đầu tới cuối, Cố Trường Khanh không nói một chữ nào về Ôn Noãn.
Không cần hỏi cũng biết, Ôn Noãn đã theo Hoắc Minh rồi.
Đợi xe của Hoắc Minh rời khỏi, Cố Trường Khanh máy móc lấy điện thoại ra, gọi lại cho Ôn Noãn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Ôn Noãn, em giỏi thật đấy!”
Bên kia, Ôn Noãn bình tĩnh nói: “Cố Trường Khanh… Anh đối xử với tôi như thế nào thì tôi đối xử với anh như vậy, có vấn đề gì sao?”
“Không vấn đề! Không có vấn đề gì!” Cố Trường Khanh cười khẩy: “Chỉ là, bảo bối, em đừng hối hận đấy.”
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Lúc này di động lại phát ra tiếng thông báo, cô mở điện thoại ra thấy tin nhắn của Hoắc Minh.
[Bác trai đã chuyển đến bệnh viện Thế Hữu, em có thể cùng dì vào thăm. Sau khi khỏi hẳn, bác trai có thể về nhà.]
Ôn Noãn đọc đi đọc lại tin nhắn mấy lần.
Lâu đến mức hai mắt mông lung đẫm lệ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3353547/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.