Lại là anh, Hoắc Minh!
Tại sao anh luôn xuất hiện vào lúc cô chật vật nhất, và cô…được cứu rỗi.
“Cô giáo Ôn, tôi tìm cô cả đêm.” Giọng nói của Hoắc Minh trầm khàn, thậm chí còn quyến rũ hơn tiếng đàn Cello.
Ôn Noãn ngẩng đầu, nhìn anh đưa tay về phía mình.
Cô vẫn không nhúc nhích, cả người cứng đờ đến mức không thể phản ứng.
“Nhóc đáng thương.” Hoắc Minh khẽ thở dài.
Anh dứt khoát cúi xuống bế cô lên, cả người cô đã sớm ướt sũng, liên lụy quần áo anh cũng bị ướt, nhưng ai thèm để ý?
Cơ thể Hoắc Minh rất nóng, khiến Ôn Noãn bất giác hoàn hồn.
Cô cách gương mặt anh rất gần, thậm chí chỉ cần cô cúi đầu xuống liền vùi vào cổ anh, tư thế hai người thân mật đến mức khiến Ôn Noãn sinh ra ảo tưởng…
Cô cảm thấy không ổn, muốn giãy dụa.
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Đừng cử động!”
Anh nhẹ nhàng đặt cán ô vào tay cô, lòng bàn tay của anh nóng đến mức Ôn Noãn muốn rút lại, nhưng anh không cho phép, anh nhanh chóng bao bọc bàn tay mềm mại của cô trong tay mình.
Ôn Noãn ngơ ngác nhìn anh, mấp máy đôi môi đỏ mọng, hơi cám dỗ.
Hoắc Minh cúi đầu, hôn cô say đắm trong màn mưa.
Mưa như trút nước, trời đất thì yên tĩnh đến mức dường như xung quanh chỉ còn lại hai người họ. Ban đầu Ôn Noãn kháng cự, nhưng Hoắc Minh trong chuyện nam nữ lại cực kỳ bá đạo, cô dần bị khuất phục.
Chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3353539/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.