Ôn Noãn không ở lại lâu.
Lúc rời đi, Cố Trường Khanh tự mình đưa cô đến căn biệt thự.
Trong tay Ôn Noãn cầm chìa khóa của biệt thự.
“Ngày mai anh lập tức rút đơn kiện! Bố em và dì Nguyễn sẽ không bị sao cả!” Cố Trường Khanh cười khẽ: “Ôn Noãn, anh không muốn đợi quá lâu, đừng khiến anh thất vọng, em biết rồi chứ?”
Dưới ánh đèn trước biệt thự.
Khuôn mặt Ôn Noãn giống như tranh vẽ, cô nhẹ nhàng nói: “Cố Trường Khanh, tôi đã khiến anh thất vọng lần nào chưa?”
Nói xong, cô ngước mắt nhìn hắn.
Trong đôi mắt đã từng đong đầy dịu dàng thương yêu, nay chẳng còn niềm vui ngày xưa đó, chỉ toàn là sự oán giận.
Cố Trường Khanh không muốn nhìn kỹ.
Hắn định lái xe đưa Ôn Noãn về nhà, nhưng Ôn Noãn không đồng ý.
“Trời mưa rồi, không muốn để anh chăm sóc ân cần một lần ư?” Hắn muốn chọc cười cô.
Ôn Noãn cúi đầu cười nhạt: “Cố Trường Khanh, tôi đã từng nói, giữa hai ta không nên như vậy.” Vừa dứt câu, cô lập tức đẩy hắn ra, tiến thẳng vào làn mưa phùn trong đêm đen.
Tay của Cố Trường Khanh trống rỗng.
Hắn nhìn bóng lưng tràn ngập vẻ cự tuyệt của Ôn Noãn… Bỗng nhiên, hắn có một dự cảm, bất kể hắn dùng thủ đoạn gì để giữ Ôn Noãn ở bên cạnh, trái tim của cô cũng không dành cho hắn.
Cố Trường Khanh cũng không nghĩ ngợi quá lâu.
Hắn chắc chắn, Ôn Noãn với hắn mà nói chỉ là đối tượng khơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3353538/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.