Sau khoảng hai tiếng chờ đợi, cuối cùng Hoắc Minh Châu cũng gọi tới. Trong điện thoại, cô ấy không ngừng khóc lóc và nói lại yêu cầu của Tế Hầu.
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng an ủi cô ấy.
Rốt cuộc Hoắc Minh Châu cũng ngừng khóc, trong lòng ngọt ngào.
Cô ấy biết Cố Trường Khanh rất yêu thương mình, không nỡ để mình bị chút tổn thương nào.
Khi cuộc gọi gần kết thúc, bên kia đột nhiên truyền đến một giọng nói run rẩy của một người phụ nữ: “Đừng chạm vào tôi…Các người không được chạm vào tôi!”
Tay cầm điện thoại của Cố Trường Khanh run lên, hắn biết rất rõ giọng nói này.
Là Ôn Noãn!
Sao cô ấy lại ở cùng với Minh Châu?
Cố Trường Khanh nghĩ đến những bàn tay dơ bẩn đó có thể đang lượn lờ trên người cô, trong lòng dâng lên ý định muốn giết người!
Nhưng khi hắn ngước lên nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Minh, hắn chợt bừng tỉnh lại!
Hoắc Minh rất thông minh, nếu hắn để lộ ra sơ hở gì thì công sức hắn bỏ ra bao lâu nay để lấy lòng nhà họ Hoắc sẽ trở nên vô ích!
Cố Trường Khanh lòng dạ độc ác, chính hắn cũng biết điều đó.
Hắn giả vờ không quen biết Ôn Noãn, nói với tên côn đồ bên kia điện thoại: “Tôi sẽ mang hai mươi triệu tới, nhưng các người không được phép chạm vào vị hôn thê của tôi.”
Nói xong, chính hắn cũng rơi vào trạng thái hốt hoảng.
Cúp điện thoại, Cố Trường Khanh nói với ông bà Hoắc:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3353504/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.