Cô nói với Hoắc Minh Châu: “Sau này đừng đến tìm tôi, không phải ai cũng muốn chúc phúc cho tình yêu của cô.”
Hoắc Minh Châu đã quen với việc được người khác bao bọc, chưa bị ai từ chối bao giờ.
Cô ấy vẫn quấn lấy Ôn Noãn, nhất quyết phải tìm hiểu xem tại sao Ôn Noãn lại không thích cô ấy.
Cứ như vậy, cả hai người đi vào một con hẻm nhỏ.
Ôn Noãn cảm thấy không thể thoát khỏi được nên xoay đầu muốn đuổi Hoắc Minh Châu đi, một giây sau, cô mở to hai mắt.
Hoắc Minh Châu bị một người đánh ngã từ phía sau.
[Là cô ta, hôn thê của Cố Trường Khanh.]
[Bắt được cô ta thì không sợ Cố Trường Khanh không đưa tiền!]
[Còn có một cô gái khác ở đây, bắt luôn cô ta, hẳn cũng đáng tiền.]
Ôn Noãn chưa kịp la lên thì mọi thứ trước mắt đã trở nên tối sầm lại. Cô bị bao bố trùm lại và kéo ra xe.
***
Ôn Noãn tỉnh lại.
Xung quanh là một nhà kho bị bỏ hoang, cô ngồi trên một chiếc ghế rách rưới, cơ thể bị trói chặt.
Bên cạnh, Hoắc Minh Châu cũng bị trói, vừa khóc vừa mắng chửi.
“Các người biết tôi là ai không hả?”
“Anh trai tôi sẽ cho các người ngồi tù mục xương đó!”
“Thả tôi ra!”
***
Một người đàn ông dáng dấp mảnh khảnh hệt như một con khỉ tên Tế Hầu chê cô ấy ồn ào nên tát cho cô ấy một cái.
“Im miệng đi! Nếu không tao xé quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3353503/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.