Ôn Noãn biết, đây là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt.
Nếu là trước kia, Hoắc Minh có thể thỉnh thoảng còn nhớ thương cơ thể của cô, nhưng hiện giờ đã khác, anh hẳn đã hạ quyết tâm vạch rõ ranh giới với cô.
Ôn Noãn là một người thức thời.
Cô ra vẻ thoải mái: “Chuyện tình yêu nam nữ mà thôi, tôi cũng không có mất thứ gì, tôi còn phải cảm ơn luật sư Hoắc đã giúp đỡ…”
Nói xong, sống mũi Ôn Noãn hơi cay, nhưng cô không muốn khóc trước mặt anh. Cô và Hoắc Minh thậm chí còn không phải bạn bè, ở trước mặt anh già mồm cãi láo cũng không có ý nghĩa gì.
Cô chào tạm biệt anh, nói mình đón xe về.
Hoắc Minh không nói gì, anh vẫn ngồi đó hút thuốc, ánh mắt tối tăm không rõ.
Ôn Noãn rời đi.
Cô không lập tức về nhà, cô không muốn đối mặt với ánh mắt thất vọng của dì Nguyễn quá sớm.
Màn đêm buông xuống, Ôn Noãn một mình đi trên đường cái. Vòng đu quay trên quảng trường trung tâm thành phố sáng lên ánh đèn ngũ sắc, chợt lóe chợt tắt, có đôi tình nhân ôm hôn nhau dưới vòng đu quay.
Ôn Noãn dừng chân.
Cô im lặng nhìn, gió đêm thổi qua, khóe mắt ướt át.
Một chiếc xe Continental màu vàng chạy qua Ôn Noãn, Hoắc Minh nhìn thấy Ôn Noãn.
Cô đứng dưới đu quay nhìn lên những vì sao kia, trong mắt có quyến luyến triền miên… Hoắc Minh sẽ không tự kỷ cho rằng cô đang nhớ mình!
Cô đang nghĩ đến ai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-truy-the/3353488/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.