Thiết bị gửi tín hiệu như vậy, trước giờ Hoắc Vân Thành chưa từng thấy.
Ông nội của Thư Tình, không phải là một ông lão thôn quê hay sao? Sao lại có đồ công nghệ cao như vậy?
Ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Thành không khỏi mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Vợ chưa cưới của anh không đơn giản.
Nhưng Thư Tình không nói, anh cũng sẽ không cố ý truy hỏi.
Anh thích con người của cô, không liên quan đến thân phận, gia thế của cô.
Cách mặt biển càng lúc càng gần, Thư Tình quan sát xung quanh, mơ hồ ở phía xa, dường như có vài hòn đảo.
Trong lòng Thư Tình dâng lên niềm vui kinh ngạc, vừa muốn nói cho Hoắc Vân Thành, đã nghe thấy giọng nói từ tính của Hoắc Vân Thành vang lên: “Tình Tình, nhìn thấy hòn đảo bên kia không?”
“Ừm.” Thư Tình gật đầu: “Em cũng đang muốn nói với anh bên đó có đảo.”
Hoắc Vân Thành trầm thấp cười khẽ một tiếng, thì thầm vào tai cô: “Chúng ta có coi như tâm linh tương thông không?”
Dứt lời, môi mỏng của Hoắc Vân Thành khẽ ngậm dái tai Thư Tình.
Ngay lập tức, cảm giác tê dại như điện giật, từ dái tai truyền khắp toàn thân.
Thư Tình đỏ mặt, người đàn ông này, đã là lúc nào rồi, còn thả thính người ta như vậy.
“Đừng quậy mà.” Cô nghiêng mặt, nhìn về hòn đảo phía xa.
Nếu trên đảo có nước ngọt, bọn họ sẽ có hi vọng.
Nhưng không biết, từ đây bơi ra đảo, cần bao lâu?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-toi-muon-tu-hon/2177171/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.