Hoắc Vân Thành cau mày: “Trong ba lô của anh có mang theo đồ ăn và nước, hẳn sẽ có thuyền đi qua.”
Trước khi nhảy dù, anh đã chuẩn bị đầy đủ nhất có thể trong mọi tình huống.
Anh lấy điện thoại trong túi ra nhìn, không có tín hiệu.
“Thế nào?” Thư Tình cúi đầu, nhìn điện thoại trong tay Hoắc Vân Thành.
Sắc mặt Hoắc Vân Thành lạnh lẽo lắc đầu: “Không được. Không có tín hiệu.”
Hoắc Vân Thành thử gửi định vị cho Lâm Nham Phong, nhưng không thành công.
Như trong dự đoán.
Mắt đẹp của Thư Tình, lóe lên vẻ thất vọng.
Hoắc Vân Thành lại cất điện thoại, nắm chặt tay Thư Tình, mang theo sức mạnh kiên định lạ thường: “Bất kể thế nào, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, chắc chắn sẽ không sao.”
Đầu ngón tay truyền đến độ ấm trong lòng bàn tay của Hoắc Vân Thành, dường như anh không ngừng truyền sức mạnh của mình cho cô.
Trong đầu Thư Tình lóe lên: “Em có cách.”
“Hửm?” Hoắc Vân Thành hơi ngạc nhiên.
Thư Tình cởi dây chuyền trên cổ xuống, nắm chặt trong tay.
Đây là quà sinh nhật ông nội tặng cô, năm cô mười sáu tuổi.
Khi đó, ông nội cười nói với cô: “Tình Tình, dây chuyền này ông nội cố ý đặt làm cho con, đừng thấy nó bình thường, có tác dụng rất lớn đấy.”
Thư Tình khó hiểu nhận dây chuyền, tò mò hỏi: “Có tác dụng gì ạ?”
Thư lão gia tử chỉ vào mặt dây chuyền, cười tủm tỉm hỏi: “Có nhìn thấy đóa hoa mai này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-toi-muon-tu-hon/2177166/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.