Thư Tình lập tức cảm thấy mặt mày nóng ran, quát mắng: “Hoắc Vân Thành, anh không có việc gì cởi áo làm gì vậy?”
“Không cởi áo, sao em giúp tôi băng bó được?” Hoắc Vân Thành nhìn Thư Tình với vẻ như cười như không, chỉ vào vết thương trên cánh tay.
Được rồi…
Thư Tình hơi bất lực.
Ai bảo Hoắc Vân Thành vì cứu cô nên mới bị thương chứ?
Thư Tình híp mắt, cố ý không nhìn những chỗ không nên nhìn, lấy lọ cồn i-ốt ra, bôi lên vết thương cho Hoắc Vân Thành.
Thấy mặt mày Thư Tình ửng hồng, dáng vẻ cẩn thận, khóe môi đẹp đẽ của Hoắc Vân Thành, không kiềm được giương cao.
Phí rất nhiều sức lực, khó khăn lắm Thư Tình mới băng bó xong vết thương cho Hoắc Vân Thành.
“Được rồi, anh mau mặc đồ vào đi!” Thư Tình vừa sắp xếp lại thùng thuốc, vừa bực bội lên tiếng.
Động tác nhã nhặn mặc áo vào, bàn tay với khớp xương rõ ràng của Hoắc Vân Thành, đưa con mèo vẫn luôn nắm chặt trong tay đến trước mặt Thư Tình.
“Thư Tình, tặng cho em, đừng từ chối nữa được không?” Giọng điệu Hoắc Vân Thành kiên quyết, không cho phép từ chối.
Trái tim của Thư Tình, run lên một cách khó hiểu.
Cảnh tượng ban nãy khi Hoắc Vân Thành không màng bản thân chắn dao thay cô, lại lần nữa hiện lên trong đầu.
Thực ra đây không phải lần đầu Hoắc Vân Thành cứu cô.
Trước đây lúc nổ nhà kho, Hoắc Vân Thành cũng không chút do dự dùng cơ thể mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-toi-muon-tu-hon/2177154/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.