- Lo lắm nhỉ?
Tiếng nói bên tai làm người nghe lén như tôi giật mình hoảng hốt.
Tôi trố mắt nhìn Vu Khải đang đứng cạnh mình từ khi nào, có lẽ tôi đã quá chăm chú nghe câu chuyện phía bên trong mà không hề phát hiện có người.
Thở nhẹ ra một hơi, tôi cố trấn tĩnh hỏi lại.
Cậu.. cậu tới từ lúc nào vậy?Từ đoạn nếu chị làm ảnh hưởng tới lợi ích gia tộc thì anh cả sẽ bị chị Tâm Anh xử đẹp. Hzzzz, kèo này căng đấy.Cố lên.
Vu Khải dửng dưng vỗ nhẹ vai tôi. Tự nhiên tôi thấy mình trong mắt cậu ấy đáng thương đến lạ.
Cậu ấy rảo bước vào trong, tôi hít một hơi sâu rồi đi sau.
- Chị Tâm Anh!
Tôi lên tiếng chào, và liếc qua bạn trai mình. Anh hơi nhíu mày nhìn tôi, rất rất nhanh liền nở nụ cười.
- Em sao lại đi cùng Vu Khải?
Vu Khải nhìn tôi cười, không bóc mẽ mà còn nói giúp tôi.
- À, chị ấy tới ngay sau em.
Chị Tâm Anh nhìn tôi, thái độ vẫn không nóng không lạnh, không ở lại thêm mà rời đi ngay. Vu Khải rõ ràng vừa tới, chưa nói được gì cũng kiếm cớ chuồn luôn sau đó.
Tôi và Hoắc Anh Đông đều hiểu họ để cho chúng tôi có không gian riêng.
- Em mang gì cho anh đó?
Nếu Hoắc Anh Đông không hỏi thì tôi quên mất mục đích mình tới đây. Sự hào hứng suốt cả buổi với món canh lại bị dập tắt chỉ trong vài phút tôi đứng nghe ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-thich-hon-toi/3595155/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.