Hoắc Anh Đông nói dối, bảo làm nhanh nhẹ nhàng nhưng lại hì hục các kiểu. Tôi kiệt sức thật, đói nữa nên cả người bủn rủn luôn.
Khi tôi đang nhăn nhó nhìn chiếc váy dúm dó của mình thì Hoắc Anh Đông bưng một khay đồ ăn tiến vào.
Anh đang tính gọi em dậy, sợ em đói.Anh có thể gọi em, em tự ra ngoài ăn được, mang đồ ăn vào phòng có sợ ám mùi không?Không sao. Mà em có chắc là em tự ra ngoài được không?Hoắc Anh Đông ngồi lặng im nhìn tôi ăn, tôi lười biếng tới mức không mặc đồ mà chỉ quấn chăn trên người. Đói quá, nên tôi ăn rất ngon.
Còn vài miếng đồ ăn cuối, tôi đã lửng bụng và ăn chậm dần.
- Em không có đồ mặc!
Tôi thỏ thẻ nhắc Hoắc Anh Đông, anh lấy khăn ướt lau miệng cho tôi và cười. Tôi cảm giác mình như em bé đang được chăm sóc kĩ lưỡng.
- Mặc đồ của anh nhé. Em cứ tắm đi, anh sẽ chuẩn bị và mang vào cho em.
***
Tôi ngại ngùng mặc bộ đồ của Hoắc Anh Đông, dù tôi cao gần ngang ngửa siêu mẫu Sumi thì chiếc áo vẫn hơi dài và chiếc quần phải xắn lên hai gấu.
Hoắc Anh Đông đứng dựa lưng ở ngay cửa phòng tắm đợi tôi, không nói năng gì mà chỉ cười tủm tỉm.
Anh sấy tóc cho em.Cũng được.Làm bạn gái rồi, tôi sẽ không khước từ những hành động thể hiện tình yêu của anh ấy dành cho mình.
Tôi cảm kích, khi anh tắt máy sấy thì liền ngẩng đầu lên và chu môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-thich-hon-toi/3595149/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.