Tôi và Hoắc Anh Đông cũng rời biệt thự ngay sau đó. Ngồi trên xe mà bụng tôi réo lên vì đói. 
Hoắc Anh Đông hồn nhiên đặt tay lên cái bụng sôi sục đói meo của tôi. 
Nay chẳng ăn được gì nhỉ?Ừm.Tôi gật đầu rồi nhấc tay anh ra khỏi bụng mình. Xấu hổ quá, trên xe còn tài xế nữa chứ. 
Chúng ta đi ăn đồ ngon!Hoắc tổng ăn rồi mà vẫn đói sao?Ừm, cùng nhau đi ăn thôi. Em muốn ăn gì?Tôi muốn về nhà, muốn thay đồ và nằm trên giường.Được!Hoắc Anh Đông lấy điện thoại ra bấm bấm gì đó, tôi buồn chán cũng lấy điện thoại ra lướt mạng xã hội.Anh có vẻ mệt, ngả người ra sau, hai mắt nhắm nghiền nhưng một tay vẫn nắm lấy tay tôi không buông.Tôi thấy đường về là lạ, liền hơi lắc tay Hoắc Anh Đông gọi nhỏ.Hoắc tổng!Ừm.Đây không phải đường về nhà tôi.Anh nghiêng người, không khách sáo mà dựa cả đầu lên một bên vai tôi và lười biếng đáp. 
- Về nhà tôi! 
Tôi nhíu mày hơi nhúc nhích. 
Sao lại về nhà anh?Em nói muốn thay đồ, muốn nằm trên giường mà.Nhưng nhà anh đâu có đồ của tôi.Thì em mặc đồ của tôi, không thì tôi mua đồ cho em, mặc cả tuần không trùng nhau cũng được. Kể cả em không mặc gì lượn lờ tung tăng trong nhà tôi thì tôi cũng sẵn lòng. Vừa hay tôi mới đối sang giường cỡ lớn, nhất định em sẽ thích.Tôi ái ngại liếc nhìn tài xế rồi hất người Hoắc Anh Đông ra khỏi vai mình. Giọng tôi rất nhỏ.- Ai nói tôi sẽ nằm giường của anh chứ! Tôi không kì quặc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-thich-hon-toi/3595147/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.