"Đương nhiên là trưởng thôn rồi!" Cậu ta đi đi tìm trưởng thôn hỏi tìm lò sưởi điện, dù là thảm điện cũng được, trong tay trưởng thôn lại không hề có. Hai người uống xong hai ly rượu vừa mới ủ ngon, tửu lượng của trưởng thôn không tốt, mới đó đã say mèm, chuyện gì cũng tuôn ra hết.
Niên Nhã Tuyền là đối tượng phía trên căn dặn phải chăm sóc thật tốt, thật ra trưởng thôn cũng không biết rốt cuộc là ai ra lệnh. Chỉ nhớ có người nhắc đến một câu Hoắc tổng nào đó.
Hoắc tổng, Hàn Quốc hình như cũng chỉ có một Hoắc tổng có thể vươn tay đến thôn Nam Bình thôi!
Biết hết thảy đều là Hoắc Lăng Trầm sắp xếp, Niên Nhã Tuyền nhịn không được nhếch mép lên, mạnh miệng nói qua loa lấy lệ với Hàn Huệ Minh: "Trưởng thôn nói càn!"
"Ôi ôi ôi, miệng đã ngoắc đến tận mang tai rồi, còn không thừa nhận mình vui vẻ."
Niên Nhã Tuyền quay lại trừng Hàn Huệ Minh, bỏ lại một câu: "Tối đi chạy bộ, ấm người!"
Chạy bộ ban đêm? Thôi đi, cậu ta tình nguyện chui vào trong chăn ôm Thư Trạch Nam mắt lớn trừng mắt nhỏ còn hơn.
Lúc Hoắc Lăng Trầm đến Việt Thành, Niên Nhã Tuyền đã đi được hai ba ngày rồi, không gọi cho anh, càng không nhắn một tin nào đã đi mất hút rồi.
Cầm điện thoại gọi cho Lục Khải Hàng: "Bọn họ đến nơi rồi?"
"Ừ, theo Lão Ngũ nói, bên đó không phải nơi cho người ở." Lão Ngũ còn không phải em trai của Lục Khải Hàng, Lục Hạo Thiên sao?
Hoắc Lăng Trầm nhắm mắt lại, cứng rắn nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-moi-tiep-chieu/1756983/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.