Người đàn ông thoáng im lặng.
Cô khẽ cắn môi, "Một ngàn vạn!"
Anh vẫn im lặng như cũ.
"Năm.. Năm ngàn vạn!" Cô không dám tin, cả đời này cô cũng không thể kiếm được năm ngàn vạn!
Người đàn ông sợ phổi cô bị làm cho tức giận mà nổ tung, khẽ lên tiếng: "Chờ tới khi em có thể kiếm được năm ngàn vạn thì hãy quay lại đây nói chuyện với tôi." Anh biết rõ, đối với anh mà nói thì năm ngàn vạn tệ đơn giản như kiếm năm mươi tệ, hay năm trăm tệ vậy, nhưng với Niên Nhã Tuyền thì không chắc.
Được! Được! Được! "Hoắc Lăng Trầm xem như anh đủ độc!" Niên Nhã Tuyền quẳng lại một câu rồi lập tức ra khỏi phòng làm việc.
Để thể hiện sự bất mãn của mình, cô còn đá thật mạnh lên cửa phòng làm việc..
Quay trở về phòng, Niên Nhã Tuyền lấy toàn bộ quần áo trong phòng để quần áo ra, ném vào một góc. Hai tay chống nạnh, cô thở phì phò nhìn tủ quần áo rỗng tuếch, còn chưa kịp nguôi giận đã gọi điện thoại ngay cho Trịnh Hiểu Kha, "Ngày mai đi dạo phố với tớ, tớ muốn mua quần áo, mua đồ trang điểm, mua trang sức, mua mua mua!"
Không phải Hoắc Lăng Trầm nói cho cô thỏa sức tiêu tiền sao? Được thôi, tiêu tiền thì ai chẳng biết chứ! Kiếm tiền khó như lên trời, tiêu tiền thì dễ như ăn kẹo vậy!
Hơn nữa, hôm nay ở trên sân thể dục không phải anh đã nói nếu cô ngủ với anh, thì anh sẽ để cô được tự do hay sao?
Được thôi!
Đời này, nếu Niên Nhã Tuyền cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-tong-moi-tiep-chieu/1756885/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.