Sở Vân kiềm chế nước mắt, chua xót lại ủy khuất. Cô không nghĩ tới, mẹ ruột của mình lại ghét bỏ cô như vậy!
Thậm chí vào một giây sau, người mẹ ruột này lại đóng cửa.
Trong lúc đó, cánh cửa như đã ngăn cách ra hai thế giới.
Sở Vân nhìn cánh cửa đóng chặt, nước mắt chảy như mưa. Nhưng cô không có ý định rời đi.
Cô đã vất vả để trở về và cô cũng không có sức mạnh để rời khỏi đây một lần nữa.
Nhìn thấy Sở Vân, Lưu Vân cảm thấy xui xẻo.
Bây giờ trong lòng tràn đầy phẫn nộ và giờ bà ta đã không ngủ lại được, bà ta còn hùng hùng hổ hổ nói: "Chạy về đây làm gì! Nhà tao đâu phải nơi làm từ thiện? Một người câm như mày sao không chết sớm ở bên ngoài đi!"
Tiếng TV bị Lưu Vân điều chỉnh đến mức lớn nhất, cũng là không muốn nghe được tiếng gõ cửa của Sở Vân.
Kết quả là, điện thoại di động của bà ta xuất hiện biểu tượng WeChat. Đó là người bạn đánh bài của bà ta Vương Hồng.
Vương Hồng hỏi bà ta: "Con gái bà đã ra tù chưa?"
Lưu Vân theo bản năng mà muốn trở về, nữ nhi của nàng đang làm Thiên Kim đại tiểu thư ở Bạch gia.
Nhưng đột nhiên nhớ tới, bà ta không thể trở về. Rồi tự nhiên bà ta nhớ tới Sở Vân cái đồ sao chổi kia, nhất thời cũng không có tâm tình tốt.
Cũng lười đánh máy nữa, trực tiếp phát cho Vương Hồng một giọng nói: "Ừm! Tôi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-thieu-buong-tha-cho-toi-di/574323/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.