Chương trước
Chương sau
Trong đại sảnh, quản lý cười nịnh hót mà đứng trước mặt Hoắc Mạc Sâm và nói: "Hoắc tổng, không biết hôm nay anh đến đây nên không nghênh đón từ xa. Không biết Hoắc tổng có gì sai bảo không?"

"Tôi tìm Sở Vân." Hoắc Mạc Sâm nhìn người quản lý cúi đầu khom lưng trước mắt, vẻ mặt hắn thật lạnh nhạt.

"Được thôi, tôi lập tức tìm người đến cho anh!"

Từ khi nhìn thấy những loại thuốc Sở Vân làm rơi xuống đất kia, hình ảnh đó cứ khắc sâu vào lòng hắn, không cách nào xóa đi được.

Cho nên hắn đến đây, hắn nhất định phải tìm Sở Vân để hỏi rõ cô mua thuốc trầm cảm là để làm gì!

Hoắc Mạc Sâm nhếch đôi môi mỏng lên, vẻ mặt thật lạnh lùng.

Quản lý cũng không dám chậm trễ, lập tức đi kêu người đi tìm Sở Vân.

Ai biết trong đám mỹ nhân kia không có ai tên là Sở Vân cả.

Quản lý ngơ ngác.

Mãi đến khi cấp dưới của ông ta lên tiếng: "Chẳng lẽ Sở Vân mà Hoắc tổng tìm chính là con nhỏ câm dọn vệ sinh kia à?"

"Chắc chắn là vậy! Bằng không sao anh ta lại chạy đến nơi đây chỉ đích danh muốn tìm một người tên là Sở Vân?" Quản lý trừng cấp dưới, cũng chính là trưởng kíp một cái rồi mắng: "Còn không mau dẫn người đến cho tôi!"

"Hiện tại Sở Vân đang dọn vệ sinh ở phòng 208, tôi qua đó dẫn người đến cũng cần thời gian, có nên nói trước với Hoắc thiếu một tiếng không?" Trưởng kíp mím môi và nhắc nhở quản lý.

"Thằng nhãi ranh còn đứng đơ ra ở đây làm gì, còn không mau đi!" Quản lý lại bắn qua một ánh mắt như đao, trưởng kíp không dám chậm trễ nữa.

Vì thế, quản lý lập tức nói chuyện Sở Vân đang quét dọn vệ sinh cho Hoắc Mạc Sâm biết.

Hoắc Mạc Sâm chỉ cúi đầu mà "Ừ" một tiếng, cũng không có phản ứng dị thường nào.

Khi quản lý còn muốn nói cái gì nữa thì Hoắc Mạc Sâm đã lạnh lùng mở miệng nói trước: "Lát nữa trực tiếp dẫn Sở Vân đến đó."

Hoắc Mạc Sâm ra hiệu với quản lý, quản lý nhìn theo tầm mắt của hắn, hướng Hoắc Mạc Sâm đang chỉ là một gian phòng.

"Được thôi."

Quản lý lập tức tiếp lời, thậm chí nhanh chóng tìm người sắp xếp, rượu và điểm tâm gì cũng chọn loại tốt nhất mà đưa vào.

Phải biết rằng, Hoắc Mạc Sâm là tài phiệt đứng đầu của thành phố Hải, giá trị con người tính theo hàng tỷ, có thể nịnh bợ được Hoắc Mạc Sâm thì ông ta sẽ có được cơ hội tốt đến mức nào?

Cho nên, khi phát hiện Hoắc Mạc Sâm đi tới từ ngoài cửa thì ông ta đã lập tức chạy đến trước mặt hắn.

...

Trưởng kíp nghe theo lệnh của quản lý, hơn nữa, Hoắc Mạc Sâm là danh nhân của thành phố Hải, hiện giờ hắn chỉ đích danh muốn gọi Sở Vân đến thì tất nhiên trưởng kíp không dám chậm trễ.


Nhưng khi đi đến phòng 208, trưởng kíp không nhìn thấy Sở Vân đâu, ngược lại trong phòng 207 kế bên lại truyền đến tiếng cười gằn khó nghe của một người đàn ông:

"Lão Diệp, hôm nay xem như chúng ta được mở mang tầm mắt. Không thì chụp cho anh một tấm? Nếu có huynh đệ nào không biết còn có thể nhìn để học tập một chút."

"Ha ha! Được! Dùng điện thoại chụp lại đi."

"Con nhỏ câm này..."

Nghe thấy ba chữ "Con nhỏ câm", sao trưởng kíp còn có thể bình tĩnh.

Phải biết rằng, Sở Vân chính là người Hoắc Mạc Sâm chỉ đích danh muốn gọi đến.

Trưởng kíp lập tức giật bắn cả người, không màn tất cả mà vội vàng vọt tới, mở cửa phòng 207 ra ——

Sự xuất hiện của anh ta khiến động tác của những người đàn ông trong phòng khựng lại.

À không, khựng lại chỉ có lão Diệp đang đè trên người Tống Nhân Nhân mà thôi.

Trưởng kíp nghĩ người bị đè dưới thân là Sở Vân, dù sao lời nói của những người đàn ông kia khó nghe như vậy. Nhưng khi anh ta đang muốn tiến lên hất lão Diệp ra để cứu Sở Vân thì lại nhìn thấy Sở Vân đang run rẩy quỳ một bên, toàn thân ướt đẫm.

"Thì ra là trưởng kíp Vương, gấp cái gì, thế nào, hai con nhỏ này là bồ của cậu à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.