Hoắc Mạc Sâm vẫn nhìn theo bóng lưng của Sở Vân, mãi đến khi cô biến mất mới thôi.
Nếu hắn không nhìn lầm thì tên những hộp rơi trên mặt đất kia là thuốc chuyên dùng điều trị chứng trầm cảm uất ức.
Bởi vì lần tổn thương ba năm trước kia, Bạch Tuyết Nhi cũng đã từng có thời gian uống qua loại thuốc đó.
Vì sao Sở Vân cũng phải uống thứ thuốc như vậy chứ?
…
Tránh được Hoắc Mạc Sâm, Sở Vân vội vã trở về phòng trọ của mình.
Vì sợ Hoắc Mạc Sâm sẽ xuất hiện tìm mình gây phiền phức nên sau khi cô vào nhà đã khóa trái trong ngoài cửa lại.
Sở Vân lo lắng đề phòng cả buổi chiều, nhưng thời gian đi làm đã đến rồi, cô lo sợ không làm chủ nổi tinh thần.
Có điều lần này đi làm, trưởng ca đặc biệt nói với cô rằng: “Sở Vân, lần này nếu như cô còn đắc tội với khách nữa thì cô tự cuốn gói cút cho tôi!”
Nếu như không phải vì Sở Vân có chút nhan sắc thì hắn ta cũng không tiếc gì cái loại câm điếc không những không nói chuyện được mà lại còn ngu ngốc này!
Cả quá trình bị cảnh cáo này, Sở Vân đến ngẩng đầu cũng không dám ngẩng
Cẩn thận từng tí phát âm “Ưm” một tiếng khàn đặc khó nghe.
Sau khi bị quở trách xong, Sở Vân vẫn luôn vùi đầu vào công việc, bưng trà rót nước.
“Này phục vụ, qua đây dọn vệ sinh đi!”
Sở Vân vừa mới bê bình rượu không từ trong một căn phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-thieu-buong-tha-cho-toi-di/574300/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.