Snape đang hôn mê được chuyển sang phòng dành cho khách, Snape* cũng không vì đây là một thời không khác của mình mà nhẹ nhàng hơn. Harry hoảng sợ nhìn người đàn ông không hề hay biết bị cho uống đủ loại độc dược màu sắc kinh dị, anh nghi ngờ nọc độc trong cơ thể đối phương sẽ trở nên đáng sợ hơn, nhưng anh biết vĩnh viễn không thể khiêu chiến quyền uy của bậc thầy độc dược được, nhất là trên lĩnh vực mà ngay cả bản thân anh cũng chưa hiểu rõ, vì thế ngoài việc yên lặng cầu nguyện, anh không thể làm gì khác.
“Chú ấy sắp tỉnh rồi ạ?” Bady dường như là người sốt ruột nhất trong phòng, cô bé cố ý ở lại với nhóm phù thủy trưởng thành, chỉ vì thấy Snape tỉnh lại, có thể là vì dáng vẻ của đối phương rất giống cha cô bé, cô bé luôn kéo góc áo Snape*, sợ y ngay sau đó sẽ bất tỉnh nằm ngủ như người đàn ông trên giường.
“Ừ.” Snape* sờ sờ đầu cô bé, hàm hồ trả lời.
“Không có di chứng gì chứ?” Harry* cũng không tin được, nhìn từ màu độc dược, đúng là càng giống thuốc độc chứ không phải giải dược gì.
“Em nghi ngờ ta?” Snape* liếc thanh niên, lại quan sát người trên giường, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Có điều, miệng quạ đen của em cũng rất linh nghiệm.”
“Anh nói ai miệng quạ đen?” Thanh niên nghiến răng nghiến lợi nhảy dựng lên.
“Thầy ấy tỉnh rồi!” Giọng Harry khiến căn phòng yên tĩnh lại. Trên giường, mí mắt người đàn ông giật giật, thong thả mở mắt, sâu đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-quy-tich-quy-dao-hon-loan/2126637/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.