Đỗ Tranh tiến vào thư phòng, nói: “Thiếu gia, Trương Duy Nhân tới rồi.” 
Hoắc Lâm Phong nói: “Cho hắn vào đi.” 
Trương Duy Nhân vào phòng, cúi đầu đi tới trước án thư, cung kính gọi một tiếng “tướng quân”. Hoắc Lâm Phong đang thưởng thức một cái nghiên mực thượng hạng, không ngước mắt lên, chỉ cười cười nói: “Ta kiểm tra ngươi, mấy ngày nay tra thám tới đâu rồi?” 
Bây giờ quân địch đã chết, mọi sự thái bình, tình hình tra thám đương nhiên không liên quan tới gì khác, Trương Duy Nhân hiểu rõ, trả lời: “Thuộc hạ đã điều tra tới chuyện Đoạn đại hiệp và Đoạn cung chủ bàn bạc về Giang Nam, Đoạn đại hiệp muốn đi đường thủy, Đoạn cung chủ muốn đi đường bộ, hai cha con suýt nữa nảy sinh tranh cãi.” 
Hoắc Lâm Phong cười, rất hài lòng: “Còn gì nữa?” 
Trương Duy Nhân nói: “Hoàng thượng trọng thưởng cho Tam cung chủ, tối qua Tam cung chủ cả đêm không ngủ, ôm vàng bạc châu báu hát mãi không ngừng.” Nói xong nghiêng người, giơ tay chỉ ra bên ngoài, “Tứ cung chủ hình như có tâm sự, mới nãy còn núp sau bình hoa lớn.” 
Ba vị cung chủ hình như không có một ai bình thường, Hoắc Lâm Phong nghe mà vui sướng, đặt nghiên mực xuống, bảo Trương Duy Nhân tới mài mực. mài mực xong, hắn trải một tờ giấy trắng ra, cầm bút lên, hỏi: “Ngoại trừ người khác, còn có gì nữa?” 
Trương Duy Nhân đáp: “Ngoại trừ người khác, thì chỉ có bản thân tướng quân mà thôi.” Gã dường như không vấp váp chút nào, tất cả đều nắm rõ, “Tướng quân trước giờ đều mạnh mẽ dứt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818318/quyen-2-chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.