Trong Noãn Các ở đại điện, Lục Chuẩn nằm trên giường hôn mê lâu ngày từ từ mở mắt, miệng khô khốc lầm bầm một tiếng. Lát sau có một người bưng trà tới, ngồi bên giường dìu cậu dậy, đút cậu uống nửa chén. “Đại ca…” Lúc này cậu vô cùng yếu ớt. Đoạn Hoài Khác “Ừm” một tiếng: “Đệ hôn mê hai ngày, cảm thấy thế nào rồi?” Lục Chuẩn mơ màng nhìn rèm che, còn có thể thế nào nữa, khó chịu toàn thân, xoay mặt nhìn xung quanh cung điện xa hoa này, hỏi: “Sao Nhị ca không tới thăm đệ? Còn lão Tứ đâu rồi?” Đoạn Hoài Khác nói: “Lạc Vân hầu hạ nhiều lần rồi.” Hắn rót thêm một chén đưa tới bên miệng Lục Chuẩn, vừa bón vừa nói, “Hôm nay là đại lễ đăng cơ của hoàng đế, còn phải phong thưởng cho công thần dẹp loạn lần này, bọn họ đều đang ở trong triều rồi.” Lục Chuẩn suýt nữa là sặc nước: “Đăng cơ, Duệ Vương đăng cơ rồi sao?” Câu này đúng là thừa thãi, hôm đó chiếu thoái vị vừa ban xuống, Duệ Vương kế vị là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, chỉ là còn nhiều sự vụ cần xử lý, vì thế đại lễ đăng cơ mới dời đến tận hôm nay. Bón nước xong, Đoạn Hoài Khác đỡ Lục Chuẩn dựa vào gối đầu, gối kim tuyến mềm mại thêu hình rồng, Lục Chuẩn ngồi tựa vào đầu giường như một quý phi. Cậu ngập ngừng hồi lâu, hỏi: “Đại ca, có phải hôm đó đệ bị thương nặng lắm không?” Đoạn Hoài Khác đáp: “So võ công cao thấp, nghĩ thế cũng biết rồi chứ gì.” Võ công không bằng người ta, không cách nào phản bác được, Lục Chuẩn thầm căm phẫn một lúc, bất thình lình nghe thấy tiếng chuông. “Ở đâu gõ chuông vậy ta?” Cậu rướn người dậy, “Đại ca, huynh có nghe thấy không?” Đoạn Hoài Khác nói: “Hôm nay tân đế đăng cơ, tăng lữ trong chùa cầu phúc ở ngoài điện, không chỉ gõ chuông mà còn tụng kinh nữa.” Nói xong thấy mặt Lục Chuẩn mông lung, “Noãn Các này nằm trong đại điện mà hoàng đế thượng triều, chỉ cách mấy bức tường mà thôi.” Lục Chuẩn hơi giật mình, ngước mắt lên nhìn giá gỗ sưa, trên đầu treo những đai ngọc, đều là những thứ Duệ Vương thường dùng. Hóa ra đây là nơi hoàng đế ngủ, cậu cả kinh, bò về phía Đoạn Hoài Khác, động đến vết thương đau đến nhăn răng. “Làm gì đấy?” “Đáng sợ quá đi! Tiên đế có phải đã chết trên chiếc giường này không!” Mặt Lục Chuẩn kinh sợ, đang hoảng loạn thì bên ngoài truyền tới tiếng hành lễ cung kính, sau đó cửa phòng được đẩy ra, Mạnh Đình Nguyên tiến vào phòng trong sự vây quanh của các nô tài. Nhìn thấy kim quan hoa phục, phong thái khí thế đó, quả thật là oai vệ đến nỗi không thể miêu tả được, Lục Chuẩn ngẩn ra, nhất thời chưa kịp phản ứng lại. Đến trước giường, Mạnh Đình Nguyên vui mừng nói: “Tam cung chủ, cậu tỉnh rồi sao?” Lục Chuẩn ngơ ngơ gật đầu: “Mới vừa tỉnh…” Cậu nhìn chằm chằm kim quan của người ta, cùng với những viên châu ngọc trên phát quan, “Nghe nói hôm nay người đăng cơ, chúc mừng nha…” Lời nói có cảm giác mất đi tôn ti, nhưng Mạnh Đình Nguyên lại không nhịn được mà cười cười, phất tay một cái, các nô tài hầu hạ trong phòng đều lần lượt lui xuống, Đoạn Hoài Khác cũng lười biếng mà ra ngoài. Noãn Các yên tĩnh chỉ còn lại hai người, Mạnh Đình Nguyên ngồi bên mép giường, tháo kim quan xuống, hỏi: “Nước bọt sắp chảy ra ngoài rồi kìa, cho cậu chơi đó.” Tay Lục Chuẩn đột nhiên mát lạnh, kim quan kia được nhét vào lòng, cúi đầu xuống, ngón tay mân mê những hạt châu óng ánh, lại cảm thấy ấm áp. Cuối cùng cậu cũng nhận ra mà sửa lời, dè đặt nói: “Hoàng thượng, thần có cần phải dập đầu với người không…” Mạnh Đình Nguyên cười ra tiếng: “Cậu nằm xuống đi, ở trên triều ta câu nệ đã đủ lắm rồi, đến nội điện rồi cậu tha ta đi.” Duỗi tay ra dịch dịch góc chăn, “Hôm nay luận công phong thưởng, Tiểu Hành, Hoắc tướng quân, Đoạn đại hiệp, Tứ cung chủ, chỉ thiếu mỗi mình cậu.” Lục Chuẩn nói: “Tôi không để ý đến hư danh đâu.” Mạnh Đình Nguyên hơi tiu nghỉu: “Đám người Tiểu Hành cũng không quan tâm, khiến ta không biết phải báo đáp làm sao, lòng ta thật sự rất áy náy.” Lục Chuẩn vừa nghe xong liền sửa lại: “Tôi không để ý đến hư danh, nhưng tôi để ý đến tiền tài mà.” Cậu cứ sợ mất phần mình, vội vàng túm lấy vạt áo đối phương, “Mẫu phi của người, không phải, Thái hậu là do tôi cứu mà, huống hồ người đã hứa với tôi rồi, sau khi thành công sẽ thưởng cho tôi vàng bạc châu báu.” Mạnh Đình Nguyên nhìn chằm chằm cái nắm tay đang túm vạt áo mình, hắn xòe bàn tay ra, bao bọc lấy nó. “Quân tử nhất ngôn, sao ta có thể nuốt lời được.” Hắn nói, “Vậy cậu được ban thưởng rồi thì định làm gì?” Lục Chuẩn nói: “Tôi sẽ về Tây Càn Lĩnh.” Mạnh Đình Nguyên gật gù, buông tay ra, đứng dậy đi tới bên cạnh giá cắm hoa, trên giá đặt một chậu sơn trà phương Nam tiến cống, hắn im lặng gẩy hoa, mãi một hồi lâu vẫn không nhả ra chữ nào. Lục Chuẩn nhìn bóng lưng kia, cười nói: “Hoàng thượng, chẳng lẽ người không nỡ để tôi đi hả?” Ngón trỏ run lên, một đóa hoa sơn trà đang nở rộ bị gẩy xuống, Mạnh Đình Nguyên nghĩ, nửa đời trước mang vác trọng trách bày mưu tính kế, nửa đời sau phải đặt tâm ở thiên hạ, bị trói buộc trong cung điện này không được buông thả một khắc nào. Hắn thuộc về nơi này, cũng như có người thuộc về nơi sơn dã. Mạnh Đình Nguyên xoay người lại: “Tam cung chủ, chúc cậu cả đời bình an, tự do tự tại.” Sau giờ Ngọ, một bên hoàng cung đã yên tĩnh, gần bờ tường phía đông, trong cung Đinh Già truyền ra tiếng sáo. Hoắc Lâm Phong đứng dưới mái hiên, hai tay cầm sáo xương ưng, Dung Lạc Vân bầu bạn bên cạnh, lặng thinh không lên tiếng. thổi xong một khúc, Hoắc Lâm Phong nói: “Lần nào cũng thổi khúc này, các tướng sĩ nghe có thấy chán không nhỉ?” Dung Lạc Vân hỏi: “Huynh chỉ biết mỗi khúc này à?” Hoắc Lâm Phong đáp: “Đúng vậy…” Hắn không phải nhạc sư, chẳng lẽ còn phải biết bảy, tám khúc à? Nhưng trả lời xong thấy hơi bẽ mặt, lại nói: “Tiểu Xuân Đài ở Tái Bắc đã đổi nhạc quán, ta có thể đến đó học.” Dung Lạc Vân không tiếp lời, thậm chí còn mím môi, không phát ra tiếng nào. Y chần chờ hồi lâu, Hoắc Lâm Phong muốn nắm tay y nhưng bị y tránh né, xoay người bước dài vào trong phòng. Sắc mặt sa sút, Hoắc Lâm Phong hiểu lầm, đuổi theo nói: “Em không thích ta đến Tiểu Xuân Đài sao? Vậy ta không đi nữa.” Theo vào phòng, thấy Dung Lạc Vân vẫn không có phản ứng gì, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Ta không hề có cô nương nào ở đó hết, em đừng có nghĩ lung tung.” Dung Lạc Vân nghe xong quay đầu lại, ánh mắt như hoa đào đầu xuân, vừa đầy tình ý, còn giấu chút bực tức thẹn thùng. Tháo đai ngọc, vung ra, quất một cái như roi ngựa, mắng: “Huynh đã được phong làm đại tướng quân rồi còn xằng bậy gì hả!” Hoắc đại tướng quân giơ tay tiếp lấy đầu còn lại, quấn hai vòng, mượn lực kéo một phát, dang hai tay ra, tóm lấy Dung Lạc Vân đang bổ nhào tới. Hắn biết rồi, nói: “Đường công tử, có phải em không vui khi thấy ta làm đại tướng quân không?” Dung Lạc Vân ngoảnh đầu: “Làm gì có, tiền đồ rộng mở, ta mừng thay cho huynh.” Hoắc Lâm Phong “chậc chậc”, nói: “Mặt nhỏ cụp xuống rồi này, còn mạnh miệng gì nữa.” Cánh tay sắt siết vòng eo kia, bế y lên, Dung Lạc Vân vịn lên vai hắn, thở phì phò, y như một chú cún con đang giở chứng. Đến bên giường, Hoắc Lâm Phong gập đầu gối ngồi xuống, trong lòng ôm Dung Lạc Vân, bàn tay mon men vuốt ve bờ lưng y dỗ dành. Dung Lạc Vân cúi đầu nghịch tấm ngọc bội, nói: “Huynh được phong là đại tướng quân, nắm giữ binh mã cả thành Trường An, oai phong quá đi.” Hoắc Lâm Phong đáp: “Ừm.” Dung Lạc Vân nói tiếp: “Còn được ban thưởng phủ tướng quân, ruộng đất, và biết bao nhiêu là châu báu đếm không xuể.” Hoắc Lâm Phong vẫn câu cũ: “Ừm.” Dung Lạc Vân đột nhiên cao giọng: “Vậy làm sao về Tái Bắc được nữa?!” Đâu chỉ Tái Bắc, đợi đến khi nhậm chức thì sẽ trở thành trọng thần của thành Trường An, không thể đi đâu được nữa. Dung Lạc Vân mấp máy môi, nuốt xuống những câu chữ đang cuồn cuộn dưới đáy lòng, y ôm lấy eo Hoắc Lâm Phong như đang nhận lệnh. Hoắc Lâm Phong hỏi: “Em không muốn ta ——” Bên gáy tê dại lạ thường, là Dung Lạc Vân ngắt lời hắn, cọ trên cổ hắn lắc đầu. “Ta đâu có.” Dung Lạc Vân phủ nhận, sau đó dời chủ đề, “Phụ thân cuối cùng cũng được giải oan, cần phải…” Hoắc Lâm Phong nói: “Đúng, ta đã phái Đỗ Tranh đi thông báo cho tỷ tỷ em rồi.” Dung Lạc Vân cũng xem như là nở nụ cười: “Tỷ tỷ nhất định sẽ rất vui.” Y ngửa mặt lên, “Hoàng thượng còn điều Thẩm Châu đại ca về, huynh nói xem tỷ tỷ và huynh ấy có…” Hoắc Lâm Phong hạ giọng nói: “Bận tâm nhiều thế.” Cúi đầu nhắm mắt, hôn nhẹ lên khóe môi Dung Lạc Vân, siết chặt tay, lại hôn thêm mấy cái nữa. Dung Lạc Vân đòi được thương: “Mạnh hơn chút nữa.” Đúng là biết đốt lửa, Hoắc Lâm Phong hỏi: “Mạnh cỡ nào?” Dung Lạc Vân nói không rõ, liêm sỉ không còn bao nhiêu, ngước mặt lên càu nhàu đòi nọ đòi kia, gì mà môi răng giao triền, gì mà khát nước, còn thè lưỡi ra liếm môi hắn. Hoắc Lâm Phong chợt hết tâm tư vui đùa, cúi đầu ngậm lấy cánh môi kia, bàn tay giữ sau đầu Dung Lạc Vân. Trong phòng không có gió, cũng không có tiếng nói, chỉ có hai luồng hơi thở hòa quyện vào nhau, thỉnh thoảng dừng lại là để lấy hơi cho trận mưa rền gió dữ cấp thiết hơn. Không biết đến lúc nào, Dung Lạc Vân đạp rớt giày lĩnh, mũi chân nhấc cao móc lên rèm ra, một lớp vải gấm, hai lớp vải sa mỏng, cùng nhau rơi xuống phủ lên người bọn họ. Y vẫn còn đang ôm eo Hoắc Lâm Phong, dần dần vuốt lên đến lưng, động tình quá đỗi làm hắn rên lên. “Ưm…” Mặt Dung Lạc Vân mê loạn vì tình, “Sao thế?” Hoắc Lâm Phong nói: “Không sao, đừng dừng lại.” Dung Lạc Vân khôi phục vẻ tỉnh táo: “Đụng đến vết thương sau lưng của huynh đúng không?” Y thoát khỏi cái ôm của Hoắc Lâm Phong, ngồi dậy, vội vàng cởi xiêm y hắn ra. Thắt lưng gấm, ngoại sam, cởi ra từng lớp để lộ thân hình cường tráng, y dời đến sau lưng Hoắc Lâm Phong, thấy vết thương kia bị y cào rách rồi. “Đau không?” “Vết thương nhỏ không đau.” Dung Lạc Vân nói: “Chảy máu rồi, để ta lau cho huynh.” Hoắc Lâm Phong khom người xuống, khoanh tay mặc cho y đùa nghịch, bỗng nhiên, sau lưng mát lạnh, là Dung Lạc Vân nâng bàn tay hắn, sau đó vết thương kia chợt ấm nóng, mỗi một cái va chạm đều nhẹ như lông hồng. Hắn nghi hoặc quay đầu lại, hỏi: “Gì đấy——” Nhất thời cứng đờ, còn có thể là gì nữa chứ, mới nãy hắn đã cảm nhận được vô cùng sâu sắc, nhiệt độ và xúc cảm này, rõ ràng là môi Dung Lạc Vân. Tên nhóc điên này, vậy mà lại hôn lên vết thương của hắn. Hoắc Lâm Phong quay phắt người lại, động tác quá mạnh, vết thương kia lập tức toạc ra, thấm ra giọt máu to bằng hạt đậu. Hắn đâu còn để ý được chuyện khác nữa, giơ tay lên, ngón tay quệt lên môi dưới của Dung Lạc Vân, đến cả mấy lời trêu ghẹo cũng không biết nói nữa. Dung Lạc Vân nằm ấp lên bàn tay Hoắc Lâm Phong, cọ mặt vào, nhỏ giọng nói: “Mọi chuyện đều đã trần ai lạc định, ta vốn muốn cùng huynh du ngoạn bốn biển, đi thật nhiều nơi, nhưng huynh phải làm đại tướng quân, vậy thì ta sẽ vì tương lai và hoài bão của huynh, nguyện lòng chờ đợi.” Hoắc Lâm Phong hỏi: “Vậy em nguyện chờ bao lâu?” Dung Lạc Vân đáp: “Chỉ cần huynh còn thương ta, thì chờ cả đời cũng được.” Hoắc Lâm Phong cười nói: “Thật sao?” Hắn hất cằm về phía án thư, giọng khàn khàn, “Ta có món đồ để ở trên bàn, em lấy giúp ta được không?” Dung Lạc Vân để chân trần xuống giường, giẫm lên tấm thảm dày đi tới trước án thư, ở bên dưới đồ chặn giấy là một phong thư đã viết xong, y cẩn thận cầm lên, nhìn rõ ba chữ “Thư từ chức” trên đó. Lúc này, Hoắc Lâm Phong đi tới sau lưng y. “Nhưng ta lại không nỡ để em chờ.” Tác giả: Hoắc Lâm Phong nói xong móc điện thoại ra, cho Tiểu Dung xem kế hoạch du lịch mà hắn đã làm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]