Món ngon trên bàn không có tâm trạng nào động vào, nhưng lại hôn mê trong men rượu rồi. Hoắc Lâm Phong nằm gục trên bàn, vóc dáng cường tráng, rắn chắc mất đi sức mạnh, rơi vào trạng thái ngủ say.
Dung Lạc Vân giật mình, lập tức vịn hông Hoắc Lâm Phong ở dưới bàn, không dám để Hoắc Chiêu và Bạch thị nhìn thấy. Đỡ thân người Hoắc Lâm Phong, sau đó y mới nhìn về phía Hoắc Chiêu với ánh mắt khó tin.
Rượu y cũng uống, nhưng lại không có vấn đề gì. Ngẫm nghĩ một lát, y hỏi: “Chung rượu của Lâm Phong…”
Hoắc Chiêu ngước mắt lên rồi lại cụp mắt xuống, xem như là mặc nhận, trên thành ly đã bôi thuốc, có thể khiến người ta ngủ say đến mức không biết trời trăng gì. Dung Lạc Vân dời tầm mắt về phía Bạch thị, bà đang siết khăn lụa, ánh mắt đau buồn hiển nhiên đã biết đây là có sắp xếp từ trước.
Dung Lạc Vân hỏi: “Tại sao?”
Hoắc Chiêu nói: “Đoán được nó sẽ không đồng ý, nên chỉ có thể ra hạ sách này thôi.” Nói xong, ra lệnh cho người đưa Hoắc Lâm Phong về phòng ngủ, cũng có ý định tách Bạch thị ra khỏi bàn, “Bích Thành, bà đi chăm sóc nó đi.”
Bạch thị lo lắng đứng dậy, cũng rời khỏi thính thất. Giây phút này, trong phòng chỉ còn lại Hoắc Chiêu và Dung Lạc Vân, một già một trẻ, thân phận vô cùng khó xử, hai người trầm tĩnh nhìn nhau.
Dung Lạc Vân hiểu Hoắc Chiêu nhất định có lời muốn nói, về trận chiến này, hoặc là về Hoắc Lâm Phong, nói chung là muốn nói cho y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818290/quyen-2-chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.