Tim nến ánh lên một tia lửa nho nhỏ, sáp nến chảy xuống giọt cuối cùng rồi tắt lịm.
Trong trướng nhất thời rơi vào bóng tối, Dung Lạc Vân đứng dậy đi đến trước tủ lục lọi, lấy ra hai cây nến mới. Hoắc Lâm Phong ngồi sau án thư, nét bút dừng lại một thoáng, liếc mắt nhìn ra màu trời qua khe hở mành che, hỏi: “Canh mấy rồi?”
Dung Lạc Vân nói: “Gần qua canh năm, trời sắp sáng rồi.”
Hoắc Lâm Phong thu lại tầm mắt: “Vậy thì đừng đốt nến nữa, cháy cả đêm làm ta hoa cả mắt.”
Dung Lạc Vân cầm hai cây nến, không chịu nghe lời, đốt một cây đặt ra xa, sau đó đến cửa buộc mành lên, ánh sáng và gió sớm mai cùng nhau lùa vào. Y đi đến bên giá gỗ rửa mặt, làm cho mình xong xuôi lại vắt một cái khăn ướt đưa đến bên bàn.
Hoắc Lâm Phong viết xong một câu, gác bút, nhận lấy khăn lau mặt. Quân sách bị trộm, tất cả những sắp xếp chỉ đành phải lên kế hoạch lại từ đầu, cả một đêm này, đúng là một khắc cũng không thể lơi lỏng.
“Sao rồi?” Dung Lạc Vân hỏi.
Hoắc Lâm Phong đáp: “Chỉ mới được một phần ba.” Dung Lạc Vân ở bên hắn mấy canh giờ rồi mà đôi mắt hoa đào kia vẫn long lanh như cũ, chỉ có vẻ xanh xao dưới đôi mắt ấy là khiến người ta đau lòng. Hắn giơ tay lên sờ mặt Dung Lạc Vân, ngón tay có vết chai, nên hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt ve phần dưới mắt, nói: “Số lượng binh mã đông đúc, kế hoạch tác chiến phải mất gần nửa tháng mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818289/quyen-2-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.