Gương mặt ngây dại của Dung Lạc Vân núp sau bàn tay, từ những khe hở ngón tay để lộ vẻ thất thố. Y nhìn chằm chằm Hoắc Lâm Phong không chớp mắt, thật sự là khó có thể tin nổi. 
Giọt nước mắt ấy rơi trên mu bàn tay y, nóng rẫy như muốn hiện lên dấu. 
Hoắc Lâm Phong khóc rồi, mặt không có biểu cảm gì, lặng lẽ rơi lệ, chỉ vì một câu nói của y mà khóc. Tuy rằng cơn “khóc” này chỉ vỏn vẹn ngưng tụ bằng một giọt nước mắt, vừa ngắn ngủi vừa nhẹ nhàng, nhưng lại khiến y tê tâm liệt phế hơn cả gào khóc ầm trời. 
Dung Lạc Vân run rẩy bỏ tay che mặt ra, vươn lên từng li từng tí, cuối cùng chạm đến đuôi mắt Hoắc Lâm Phong. Đây là một nam nhi tường đồng vách sắt, vậy mà y rất dịu dàng, giống như đang chạm vào một món đồ mỏng manh dễ vỡ. 
Ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Hoắc Lâm Phong, y rút tay về, cuộn năm ngón tay lại giữ giọt lệ đó trong lòng bàn tay. Y hỏi: “Sao huynh lại khóc?” 
Hoắc Lâm Phong đỏ vành mắt mỉm cười với Dung Lạc Vân: “Bởi vì ta cũng cảm thấy mình thất bại.” 
Không gian lờ mờ tối đã chuyển dần thành tối đen, có thể che đậy vẻ mặt của hắn, mưa gió bên ngoài trướng có thể át đi tiếng thở dài của hắn. Hắn vẫn luôn hiểu rằng, mối thù song thân là khúc mắc giữa hai người, có lẽ sẽ không bao giờ có thể xóa nhòa được. 
Dung Lạc Vân thích hắn như thế, còn vượt qua cả hận thù, nhưng không có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818266/quyen-2-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.