Hoắc Lâm Phong mút không hẳn là mạnh, nhưng Dung Lạc Vân vẫn chịu không nổi, vừa bị kích thích là trên trán đã lấm tấm mồ hôi, giống như được phủ một lớp sơn lót trơn bóng mềm mịn.
Y gập cánh tay lên giãy dụa, nhưng giãy không ra, hổ khẩu cọ sát lên bờ môi Hoắc Lâm Phong, chỉ cảm thấy càng khó nhịn hơn. “Ta sẽ giết huynh.” Thẹn thùng bao trùm cả sự sợ hãi, câu đe dọa mềm mại như bông chạy ra khỏi miệng y.
Giọng nói không có chút sức uy hiếp nào nhưng Hoắc Lâm Phong lại nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, mang theo cảm giác nhớ nhung, nói: “Đã lâu không được nghe em hù dọa, nhớ thật đấy.”
Dung Lạc Vân cảm giác hơi nhục nhã: “Gì mà hù dọa, ta thật sự dám giết đấy.”
Hoắc Lâm Phong bị dáng vẻ cậy mạnh này trêu chọc, trong lòng nổi ý xấu, mở miệng là ngả ngớn: “Em có gì mà không dám chứ? Ban ngày ban mặt ta có lòng tốt cầm máu cho em, mút một cái thôi mà, nghe thử tiếng động mà em gây ra đi.”
Dung Lạc Vân lập tức nóng mặt: “Ta…”
“Em làm sao?” Hoắc Lâm Phong cúi đầu nhìn người ta, ánh mắt dịu dàng chan chứa tình cảm, nhưng lời nói ra lại vẫn không ngừng ngả ngớn, “Nào ưm nào a, em bị mềm xương à, hay mềm gân? Hay là nhớ lại những hương vị thơm ngọt ngày xưa nên ê ẩm toàn thân?”
Dung Lạc Vân cắn phải lưỡi, lắp bắp nói một câu “Xằng bậy”.
Càng như vậy thì càng chột dạ, sự khôn khéo của Hoắc Lâm Phong không thua gì các quan văn, năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/1818265/quyen-2-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.