Hoắc Lâm Phong mặc cả bộ y phục dạ hành, cũng may trước khi trời sáng đã kịp về khách điếm. Kẽo kẹt mở cửa, hắn khẽ khàng chui vào, trên bàn có một bát bánh trôi, thùng gỗ chứa nước tắm sau bình phong cũng đã lạnh ngắt rồi.
Đỗ Tranh nằm co ro bên giường, hai cánh tay ôm chặt nhau, trông có vẻ rất lạnh. Hoắc Lâm Phong đi tới, không vội cởi y phục, trước tiên lấy một tấm chăn nhỏ đắp cho Đỗ Tranh.
“Ối.” Đỗ Tranh tỉnh dậy, “Thiếu gia… người về rồi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Lên giường ngủ đi, không cần phải canh đâu.”
Đỗ Tranh trở mình đứng dậy, dụi dụi mắt, vươn tay ra thay y phục cho Hoắc Lâm Phong. Cậu vểnh mũi ngửi ngửi, sau đó lại gần: “Thiếu gia, trên người thiếu gia thơm thế, như là mùi của các cô nương vậy.”
Hoắc Lâm Phong đỏ bừng mặt: “Ngươi mới có mùi của cô nương ấy, đi đun nước nóng đi.”
Đỗ Tranh nghi ngờ lắm, lẳng lặng đi nấu một nồi nước ấm, hầu hạ chủ tử tắm rửa. Y phục đã cởi sạch, cậu nhúng ướt khăn chà lưng cho Hoắc Lâm Phong. Ngửi thấy cả tóc của đối phương cũng có mùi thơm xộc lên tới mũi. “Thiếu gia…” Cậu quanh co, “Vậy Bất Phàm Cung đó như thế nào?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ta bôn ba cả đêm còn phải báo cáo cho nhà ngươi sao?”
Đỗ Tranh không dám hỏi nữa, nhưng trong lòng lại không phục, dứt khoát kéo khăn thật mạnh, lúc mạnh lúc nhẹ, suýt nữa thì chà mất tiêu luôn mấy vết sẹo cũ của Hoắc Lâm Phong. Tắm xong, Hoắc Lâm Phong lên giường, chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoac-loan-giang-ho/153661/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.