Chương trước
Chương sau
Mà Ma Quân Cửu U nghe thấy lời Đường Sương nói lại ngửa mặt lên trời cười không ngừng.
“Ha ha ha…”
“Hay cho một cái làm trâu làm ngựa, hay cho mấy đời thành tâm cống hiến sức lực!”
Ma Quân Cửu U nói xong thì cúi đầu xuống, nụ cười trên mặt lại chuyển thành mây đen dày đặc.
Ông ta u ám nhìn Đường Sương chăm chăm “Tôi chính là Ma Quân Cửu U, một trong Tam Đại Ma Quân của Ma Môn, một phần ba Ma Môn là lãnh thổ của bổn quân…
“Bổn quân cần một con nhóc như cô cống hiến sức lực sao? Cút cho tôi!” Ma Quân Cửu U nói rồi, ánh mắt lóe lên sự hung ác tàn bạo, sau đó tung cước đá thẳng về phía Đường Sương! Đường Sương run rẩy cả người mới hiểu được mình cũng chỉ là hạng thấp cổ bé họng!
Bố đã chết, nếu không phải vì Huyết Liên Tâm ngàn năm thì lần này có lẽ nhà họ Đường còn chẳng có tư cách bước vào cửa tiệc sinh nhật của Ma Quân Cửu U.
Cô ấy bàn điều kiện với Ma Quân Cửu U, sao Ma Quân
Cửu U có thể đồng ý chứ!
Đường Sương bị dọa đến mức cả người không ngừng run rẩy, nhằm chặt mắt lại, sợ hãi cú đá của Ma Quân Cửu U.
Đường Sương gần như có thể tưởng tượng được nỗi đau đó.
Nhưng mấy giây trôi qua, sự đau đớn kịch liệt đủ khiến xương người vỡ vụn trong tưởng tượng không xuất hiện. Đường Sương vô cùng cẩn thận mở mắt ra.
Chỉ thấy trước mặt mình là một bóng lưng cao gầy.
Cũng không phải là rất cao lớn, nhưng dường như có thể chống đỡ cả một vùng trời vậy, cứ ngăn trước mặt cô ấy như thế.
Không cho phép bất kỳ ai tổn thương đến cô ấy dù chỉ một chút.
Như thể đội trời đạp đất, giống như một ngọn núi, có thể chống lại tất cả hiểm nguy.
Là Đại nhân Tu La…
Đại nhân Tu La cuối cùng cũng đứng dậy.
Mắt Đường Sương lập tức lấp lánh nước mắt, cô ấy biết mà!
Cô ấy biết thực lực của Đại nhân Tu La mạnh mẽ nhường nào, cũng chỉ là trúng một chiêu mà thôi, chắc chắn không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy.
Dẫu sao thì lúc trước Đại nhân Tu La cũng có đánh trả lại Ma Quân Cửu U.
Chắc chắn không thể dễ dàng thất bại như thế.
Ban nãy, có lẽ là Đại nhân Tu La trơ mắt nhìn Huyết Liên Tâm ngàn năm bị dùng mất nên mới nản lòng thoái chí.
Nhưng không sao.
Chỉ cần bây giờ Đại nhân Tu La có thể đứng dậy được thì cái gì cũng dễ nói. Huống hồ điều khiển Đường Sương không ngờ nhất là.
Đại nhân Tu La lại một lần nữa lấy tư thế của người bảo vệ để đứng trước mặt cô ấy!
Đường Sương gần như đã nước mắt lưng tròng.
Tần Vũ Phong vừa phục hồi tinh thần đã thấy bóng lưng một người con gái chắn trước mặt mình.
Trong chớp mắt, cảnh tượng trong ký ức chồng lên hình bóng ấy. Nếu ngày hôm ấy không nhờ Lâm Kiều Như cản trước mặt, có lẽ anh đã chết sớm rồi. Vì che chắn cho anh mà sau này Lâm Kiều Như phải chết.
Giây phút Đường Sương chắn trước mặt anh, anh không kìm được nhớ lại bi kịch ngày ấy.
Bây giờ Tần Vũ Phong không đời nào muốn bi kịch đó xảy ra nữa.
Vì vậy anh gần như chẳng do dự đứng phắt dậy che chắn cho Đường Sương, cản đường Ma Quân Cửu U! Anh không cho phép người khác chịu tổn thương vì mình nữa!
Tần Vũ Phong không muốn sau này mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ đến một loạt bóng lưng mà đau khổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.