Chương trước
Chương sau
“Sao nào? Sợ không nói nên lời rồi?”
Khuôn mặt của Ma Quân Cửu U nở nụ cười đắc ý đến độc ác, vô cùng ngạo mạn nhìn Tu La đang ngã ngồi trước mắt.
“Sao nào, không phải lúc nãy rất đắc ý sao?”
“Nói là phải đánh cho tôi giao Sách Địa Hồn ra mới thôi.” Ma Quân Cửu U nói rồi lại đạp một cú thật mạnh.
Tần Vũ Phong kêu lên một tiếng đau đớn, lại phun một ngụm máu tươi ra.
Chỉ là máu lần này sền sệt hơi đậm, giống như lờ mờ có nội tạng bị vỡ.
Nhưng Tần Vũ Phong như không cảm thấy đau đớn vậy, sắc mặt cũng không thay đổi chút nào.
Chứ đừng nói đến đáp lại lời của Ma Quân Cửu U. Có lẽ Ma Quân Cửu U cũng cảm thấy Tu La không đáp lời không để ý đến như thế này rất nhàm chán, cơn giận trong lòng càng tăng thêm, đang định nhấc chân đạp Tu La thêm một cái.
Đúng lúc này.
Một bóng người bay vọt tới, trực tiếp ngăn trước mặt Tu La.
Là Đường Sương.
Đôi mắt đẹp của Đường Sương rưng rưng nước mắt, thấy Ma Quân Cửu U dừng lại thì trực tiếp quỳ xuống.
“Đại nhân Ma Quân… Đại nhân Ma Quân, ngài tha cho Tu La đi!”
“Ngài mạnh như thế, sao Tu La còn sức mà chống lại chứ? Còn mong Đại nhân Ma Quân tha cho một lần…
Sắc mặt Ma Quân Cửu U cũng ngày ra, sau đó lập tức mở miệng: “Sao tôi lại phải tha cho cậu ta?”
Đường Sương cắn răng, bất chấp nói: “Bẩm báo đại nhân Ma Quân Cửu U, Tu La này vốn là cao thủ bảo vệ Đường Gia Bảo gặp được trên đường, cố ý mời đến để bảo vệ.”
“Nếu không có Tu La, đội xe của Đường Gia Bảo chúng tôi sợ là khó đến được tiệc sinh nhật của Đại nhân Ma Quân, cũng không thể đưa Huyết Liên Tâm ngàn năm đến tay Đại nhân Ma Quân được.
“Không biết Tu La này nghe được chuyện Sách Địa Hồn từ đầu, mất hết lương tâm, dám mạo phạm Đại nhân Ma Quân hết lần này đến lần khác, còn mong Đại nhân Ma Quân nể tình Tu La này một đường bảo vệ Huyết Liên Tâm ngàn năm mà tha cho Tu La một lần..
“Đường Sương nguyện vì Đại nhân Ma Quân làm trâu làm ngựa để bảo đáp!”
Ma Quân Cửu U nghe thấy lời của Đường Sương, có hơi hứng thú ồ lên một tiếng, giơ tay nâng cằm Đường Sương lên.
“Nguyện vì tôi làm trâu làm ngựa?”
Đường Sương đã liên tục chảy mồ hôi lạnh, thậm chí không biết dũng khí của mình ở đâu ra mà ngăn trước người Tu La.
“Vâng… Giọng nói của Đường Sương vẫn bé như muỗi kêu, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy liên tục.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Sương đã trắng bệch ra, nhưng vẫn cố gắng duy trì khả năng ngôn ngữ: “Đường Gia Bảo… Đường Gia Bảo nguyện mấy đời ra sức vì Đại nhân Ma Quân, chỉ cần đại nhân Ma Quân Cửu U muốn, Đường Gia Bảo sẽ làm hết khả năng.
Mà lúc này, âm thanh hỗn loạn vang lên dưới đài.
“Có nhầm hay không, bây giờ bảo chủ Đường Gia Bảo lại bảo vệ cho Tu La đó?”
“Đường Sương đây là muốn chết sao?”
“Xong rồi xong rồi, chắc chắn lần này Đại nhân Ma Quân giận lây sang cả Đường Gia Bảo rồi, chậc chậc chậc, tiếc quá, Đường Sương là một cô gái rất xinh đẹp “Ai nói không phải chứ?”
“Có điều thằng nhãi Tu La đó đúng là đồ bỏ đi, một người đàn ông to lớn như thế mà lại để một cô gái ra mặt thay “Đúng là mất hết mặt mũi đàn ông trên thế giới.”
“Ai nói không phải chứ? Đúng là quá mất mặt, trốn sau lưng một cô gái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.