Chương trước
Chương sau

Trong mắt ma quân Cửu U chợt lóe lên một tia dữ tợn, lời nói lạnh lùng tàn nhẫn thốt ra: “Mi, thật đáng chết.”
Tâm niệm nhất động, Tần Vũ Phong lao thẳng về phía quỷ vương Huyền Viêm, một tay thành kiếm chém mạnh vào cổ quỷ vương Huyền Viêm.
“Không!”
Tiểu quỷ vương ở bên ngoài bức chắn hét lớn, dường như điên cuồng đập vào bức chắn, mặc kệ tay đang bị thương của mình, hơn nữa còn là bị gãy dập nát xương.
“Đừng, đừng, hãy tha cho bố tôi!”
“Tu La!”
Hai mắt của Tiểu quỷ vương như nhuốm máu, như sắp cắn một miếng thịt trên người Tần Vũ Phong! Tay đạo của Tần Vũ Phong dừng lại trên cổ quỷ vương Huyền Viêm, quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu quỷ vương, sắc mắt nhàn nhạt.
“Hậu quả này, trước đây khi các người phải người đến bắt tôi, không phải là đã suy nghĩ tới rồi sao?”
“Đừng, xin anh hãy tha cho bố tôi, anh muốn gì, chúng tôi đều đáp ứng, anh muốn làm gì. Tiểu quỷ vương điên cuồng đập bức chân, trên băng vải rỉ máu để lại một vài dấu tay đẫm máu.
“Chuyện tôi muốn làm.
Đôi mắt Tần Vũ Phong lạnh lùng, quét về hướng quỷ vương Huyền Viêm đang sợ hãi.
“Đó chính là những người mạo phạm tôi, đều phải chết!”
“Đừng…”
Tiểu quỷ vương giận dữ hét lên, tiếng hét dần dần yếu đi, thì thầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tu La.
Thành thật mà nói, dáng vẻ hiện giờ của Tiểu quỷ vương vừa đáng thương vừa bất lực, không còn vẻ kiêu ngạo trước đây mà chỉ còn là một đứa bé sợ mất đi bố mình mà thôi.
Nhưng cứ thế này, có thể hai bố con họ sẽ mất tất cả mọi thứ đã làm sao?
Tiểu quỷ vương không tu luyện nội công tâm pháp mà ép sức mạnh của mình lên tông sư nhị trọng thiên chỉ thông qua tà thuật, ăn thịt người, hút hồn người v.v.
Còn quỷ vương Huyền Viêm là đồng lõa lớn nhất trong đó.
Loại tà thuật này chỉ có thể phát huy tác dụng khi lấy được trái tim của võ giả có sức mạnh cao hơn anh ta hoặc là hấp thụ linh hồn.
Tiểu quỷ vương này dùng cách nào để vượt cấp công sát võ giả?
Còn không phải là quỷ vương Huyền Viêm ra tay giúp Tiểu quỷ vương thu thập các loại cao thủ võ giả cho Tiểu quỷ vương ăn sao.
Thật là mất trí
Bất luận là vì lý do gì, Tần Vũ Phong không thể buông tha cho quỷ vương Huyền Viêm trước mặt được.
Ma quân Cửu U trên khán đài vô cùng hưng phấn, vẫn luôn luôn lãnh đạm, lúc này không nhịn được mà bật cười nhìn cảnh tượng phía dưới.
Bốn đại ma vương có mặt đều sởn tóc gáy.
Đúng vậy, có lẽ là bởi vì mấy năm gần đây thái độ của Ma Quân rất ôn hòa, bọn họ gần như sắp quên mất.
Trong mắt Ma Quân… bọn họ chẳng qua chỉ là vài con chó mà thôi!
Chó làm hài lòng chủ, một khi chủ vui vẻ có thể rắc vài miếng thịt cho chó ăn.
Nhưng nếu chó chết, chủ nhân chưa chắc sẽ ra tay giúp đỡ.
Từ đầu đến cuối, bọn họ trong mắt Ma Quân chẳng qua chỉ là mấy con chó hữu dụng mà thôi!
Bọn họ đối với lý do này còn có chút kiêng dề, nhưng quỷ vương Huyền Viêm lại hoàn toàn bỏ mặc chuyện này! Nếu không, cũng sẽ không dám huyết đấu với người khác ngay tại tiệc sinh nhật của ma quân Cửu U!
Mặc dù ma quân Cửu U đồng ý cuộc chiến đó nhưng ai dám chắc trong lòng ma quân không hề tức giận?
Không ai có thể đảm bảo!
Lúc này, bốn vị ma quân đều hít một ngụm khí lạnh, không ai dám lên tiếng, càng không dám khuyên ngăn. Nổi bật nhất là quỷ vương Huyền Viêm, ma quân Cửu U đều có thể nói mất là mất.
Huống chi là bọn họ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.