Tần Vũ Phong đối mặt với đệ tử của Saemon, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ.
Saemon cũng thu thanh kiếm dài về ngang thắt lưng của mình.
Dù sao dưới ánh nhìn chằm chặp của mọi người, ông ta cũng không thể nuốt lời được.
Hơn nữa, Saemon chính là có đủ tự tin, nếu như không có sự chênh lệnh mạnh yếu giữa binh khí, bản thân tuyệt đối có thể giết chết tên nhóc này một cách nhẹ nhàng
“Hô.
Saemon hít sâu vào một hơi, bày ra tư thế tấn công.
“Nhóc thổi, chuẩn bị kĩ đi!”
“Thuật Sấm Sét!”
Theo tiếng hét lớn của Saemon, hình dáng của Saemon ấy vậy mà giống như một tia sấm chớp, lóe lên rồi chỉ còn sót lại cái bóng.
Nhất thời, người xem vây xung quanh dưới võ đài, ấy thế mà đến cái bóng của Saemon cũng không nhìn rõ.
Chỉ nhìn thấy Tần Vũ Phong nhanh nhẹn dang hai chân ra ép người xuống nhẹ nhàng, đứng vững tại chỗ, cười lạnh một tiếng.
Từ từ!
Trong mắt của người trên đường, nhanh đến mức gần như chỉ sót lại hình ảnh cái bóng của Saemon, trong tầm mắt của Tần Vũ Phong lại chậm rạp như một con ốc sên đang di chuyển.
Tần Vũ Phong khẽ nhất tay trái đang thả lỏng bên người, sau đó tay trái đánh ra một lực, ngay sau đó thân hình của Saemon khựng lại, yên vị sau cánh tay trái của Tần Vũ Phong.
Vẻ mặt Saemon trong chốc lát trở nên vô cùng phức tạp.
Người xem phía dưới, nhìn không ra là trò gì, nhưng Zaemom lại nhìn rõ.
Một chưởng này của Tần Vũ Phong, nhìn thì có vẻ là vô ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu-chien-than/1179099/chuong-1294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.