Rõ ràng những lời Tần Vũ Phong nói đều là lời thật lòng.
Nhưng sao Saemon có thể tin được, ông ta chỉ cho rằng thanh đao dài trong tay tên nhóc này không tầm thường nên anh mới có thể huênh hoang như vậy với ông ta ở đây.
Saemon sầm mặt xuống rồi nói: “Này, nhóc con, chẳng qua cậu chỉ ỷ lại vào vũ khí trong tay cậu mạnh hơn vũ khí của tôi một ít mà thôi.”
Tần Vũ Phong gật đầu và nói: “Đúng là ngon hơn thanh kiếm cùi đó của ông một chút, vậy thì đã sao nào?”
“Cậu!”
Saemon trợn tròn hai mắt như vừa mới gặp phải chuyện gì đó vô cùng nhục nhã.
Đối với võ sĩ Đông Hoàng mà nói, đặc biệt là người chuyên tu luyện kiếm đạo như Saemon thì thanh kiếm dài một lưỡi chính là mạng sống của ông ta.
Thanh kiếm dài của Saemon là một trong số mười thanh kiếm nổi tiếng nhất của Đông Hoàng, là hàng mô phỏng của thanh Onikiri.
Trước đây, tổ tiên của Saemon từng dùng Onikiri giết chết con quỷ dữ gây hại một phương, nổi danh thời đó ở Đông Hoàng.
Mặc dù thanh nikiri thật sự đã bị thất truyền.
Nhưng thanh kiếm mô phỏng Onikiri này của Saemon đã được làm ra vào ngày Saemon ra đời, đã theo Saemon từ lúc ông ta còn nhỏ, ở một mức độ ý nghĩa nào đó, Onikiri đã ăn sâu vào trong xương máu của Saemon.
Sao Saemon có thể chịu nỗi khi có người sỉ nhục thanh kiểm trong tay ông ta được?
Ông ta lập tức nổi giận, nói: “Này, nhóc con, nếu cậu có bản lĩnh thì hãy thả thanh đao trên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu-chien-than/1179098/chuong-1293.html