Chương trước
Chương sau

Đám người Thanh Long đã sống ở biên giới phía Bắc nhiều năm, số gián điệp từng thẩm vấn qua không hề ít. Vì thế, tuy bọn họ không giống đám người Đông Hoàng lấy chuyện tra tấn người khác làm thú vui, nhưng những thủ đoạn dùng để tra khảo này đó, bọn họ biết không hề ít.
Hơn nữa, So với đám người Đông Hoàng kia, có lẽ bọn Thanh Long còn biết phải làm thế nào mới khiến người khác sống không bằng chết hơn nữa kìa.
Lúc này, Thanh Long đã sai người treo ngược Yamamoto Kojiro lên, sau đó bước tới trước mặt anh ta.
Thanh Long rút bột đao bên hông ra, khẽ cúi đầu, ngón tay nhẹ vuốt thanh đao.
Giọng nói của Thanh Long cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng từng tiếng truyền tới lỗ tại Yamamoto Kojiro lại vô cùng rõ ràng: "Hôm nay, không bị quăng vào phòng thẩm vấn của bọn tao ở biên giới phía Bắc, xem như mày may mắn. Mày đóng quân ở Đại Hạ lâu vậy rồi, không biết có từng nghe qua, Đại Hạ bọn tao có một loại hình phạt gọi là chém - thành - trăm - mảnh!”
Thanh Long dứt lời, ngẩng đầu, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Bấy giờ Yamamoto Kojiro đã sợ run cả người, nhưng anh ta vẫn kiên quyết không hé răng nửa lời.
Nếu như... nếu như nói ra tên của người đó cho đám kẻ thù Đại Hạ này, chỉ sợ anh ta sẽ phải trả một cái giá còn lớn hơn cả việc đánh mất tính mạng nữa!
Thanh Long hơi ngừng lại, sau đó quay đầu hỏi Huyền Vũ: "Anh, anh nói xem, chém thành trăm mảnh có phải quá dễ dàng cho thằng nhãi này rồi không?"
Huyền Vũ nhìn Yamamoto Kojiro, cất tiếng cười quái dị: "Đúng là quá dễ dàng cho anh ta, nhưng giờ không còn cách nào tiện hơn cách đó!".
Thanh Long gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Yamamoto Kojiro: "Yên tâm đi, đạo của tạo nhanh lắm. Hơn nữa, tay nghề lột da heo của tao cũng khá tốt. Mày sẽ không chết ngay được đâu!"
Thanh Long không thèm che giấu sát khí nồng nặc trong lời nói của mình, chúng khiến kẻ khác tê rần cả da đầu, rợn hết da gà.
Giờ phút này, cả người Yamamoto Kojiro như thể mới được vớt từ trong nước ra, mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa, thấm ướt hết cả quần áo. Thời khắc này, rốt cuộc Yamamoto Kojiro đã biết cái gì gọi là báo ứng.
Sớm biết vậy... lúc trước khi đại nhân ra lệnh cho họ dụng khổ hình với Bạch Hứa Trạch trước ống kính, dù thế nào anh ta cũng sẽ không ló mặt ra!
Bây giờ, tuy Yamamoto Kojiro cuối cùng cũng nghĩ thông mọi chuyện, nhưng hết thảy đã chậm!
Lưỡi đao trong tay Thanh Long lướt qua người Yamamoto Kojiro hết lần này tới lần khác. Quả thật hệt như lời Thanh Long đã nói, đạo của anh ta cực kỳ sắc bén. Mỗi lần lưỡi đao lướt qua, lại tước đi một miếng da mỏng như cánh ve từ trên người Yamamoto Kojiro xuống.
Cơ thể Yamamoto Kojiro run rẩy điên cuồng, hai hàm răng cắn chặt lấy cái khăn mà Thanh Long nhét vào trong miệng anh ta. Nếu không làm như thế, chỉ sợ Yamamoto Kojiro đã sớm cắn lưỡi tự vẫn rồi.
Mỗi một nơi lộ ra ngoài không khí trên người Yamamoto Kojiro đều bị Thanh Long chém rớt một tầng da, sau đó anh ta lấy khăn trong miệng Yamamoto Kojiro ra.

Thanh Long lắc đầu, hệt như đang cảm thấy tiếc rẻ vì chút muối trắng trong tay. Nhưng động tác trên tay Thanh Long lại không hề có chút nào gọi là tiếc nuối. Anh ta trực tiếp vứt một nắm muối lên người Yamamoto Kojiro. Thời khắc nắm muối chạm vào người Yamamoto Kojiro, lập tức bị dịch thể của Yamamoto Kojiro hòa tan. Tiếp đó từng nắm muối được ném lên người anh ta, tạo thành một tầng sương trắng trên cơ thể Yamamoto Kojiro.
Đồng thời tiếng kêu của Yamamoto Kojiro cũng hơi thay đổi. Thanh Long tức khắc rút ra cái khăn trong miệng Yamamoto Kojiro, sau đó kiềm chặt lấy cắm Yamamoto Kojiro.
"Bây giờ đã chịu nói chưa?" Trong cổ họng Yamamoto Kojiro không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, anh ta gật đầu lia lại.
Giờ phút này khi đối diện với ánh mắt của Thanh Long, anh ta cảm thấy không khác gì đang nhìn một con quỷ.
Quả kinh khủng!
Yamamoto Kojiro dám thề, cả đời này số thủ đoạn tra tấn anh ta đã gặp không hề ít, nhưng chưa từng có cách nào đơn giản như vậy, ngay cả máu còn chưa trông thấy cũng đã khiến người khác đau đến không muốn sống!
Giây phút này, trong lòng Yamamoto Kojiro đã xác định, toàn bộ người ở biên giới phía Bắc Đại Họ đều là ma quỷ!
Tần Vũ Phong bước tới, ra hiệu cho Thanh Long buông cái tay đang nằm cằm Yamamoto Kojiro ra.
Biểu cảm trên mặt Tần Vũ Phong vẫn thản nhiên như trước, anh nói với Yamamoto Kojiro: "Nói đi, người kia là ai?"
Trải qua sự tra tấn đau đến không muốn sống của, cái miệng của Yamamoto Kojiro cuối cùng cũng lỏng ra.
"Người kia... là.”
Ngay khi cái tên đã tới cổ họng Yamamoto Kojiro, chuẩn bị thoát ra khỏi miệng, trong đám người Đông Hoàng chợt có người bùng nổ, trường đao nắm chặt trong tay tên đó đâm thẳng về phía Yamamoto Kojiro, như đang muốn ngăn không cho Yamamoto Kojiro nói tiếp.
Nhưng tiếng hét thất thanh của Yamamoto Kojiro còn chưa kịp phát ra thì Huyền Vũ đang đứng bên cạnh đã ra tay đầy dứt khoát, ngăn lại cái tên Đông Hoàng bỗng toát ra gây khó dễ cho bọn họ.

Tân Vũ Phong nhíu mày, miệng khẽ lẩm bẩm: "Gia tộc Miyamoto?"
Yamamoto Kojiro gật đầu một cách khó khăn, nói: "Gia tộc Miyamoto là... gia tộc lớn số một số hai của Đông Hoàng chúng tôi. Tính tới ngày nay, gia tộc đó đã có hàng trăm năm lịch sử. Họ cũng là thế gia võ đạo hàng đầu ở Đông Hoàng. Địa vị của họ ở Nhật có thể. Có thể nói là hết sức quan trọng. Cho dù chỉ là thành viên của dòng thứ... cũng là sự tồn tại mà hầu hết con em thế gia không thể chọc nổi... Hơn nữa, Miyamoto Yuichi... còn là dòng chính của gia tộc Miyamoto, là thành viên quan trọng nhất, thân phận của ngài ấy vô cùng cao quý, ngay cả hoàng tử hoàng thất cũng không thể sánh bằng!"
Tần Vũ Phong nghe những lời Yamamoto Kojiro nói xong, đôi mắt hơi híp lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.