Lúc bấy giờ, trong lòng Tân Vũ Phong chỉ còn lại sự lạnh lùng và khinh thường. Người Đông Hoàng, bản chất đều là loại hèn yếu, xương mềm.
Tân Vũ Phong đứng từ trên cao nhìn xuống Yamamoto Kojiro, sau đó anh đột ngột giơ một chân ra chặn lại cắm Yamamoto Kojiro, ngăn cản hành động tiếp tục dập đầu của anh ta.
Trong con người Tần Vũ Phong hiện lên sự lạnh lẽo, anh mở miệng nói: "Ha ha, bỏ qua cho anh? Cho dù có giết anh cả trăm nghìn lần cũng khó mà hóa giải nỗi hận trong lòng tôi! Cũng không thể làm cho Bạch Hứa Trạch sống lại! Bây giờ, tôi hỏi anh, đầu sẻ của các anh, cũng là cái tên quay được đoạn video kia... hiện tại đang ở đâu?"
Cả người Yamamoto Kojiro run lên, tựa như đang nghĩ tới thứ gì đó vô cùng khủng khiếp. Gương mặt anh ta lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó anh ta lập tức cắn chặt răng: “Tôi... tôi không biết. Không có, không hề có người đó! Là tôi, chính tôi đã sai người đi quay lén!”
Trong con mắt Yamamoto Kojiro chợt lóe lên tia sáng, giọng điệu ngập ngừng, do dự. Tại thời khắc đó, Tần Vũ Phong đã lập tức kết luận được rằng Yamamoto Kojiro tuyệt đối là đang nói dối!
"Không chịu nói, đúng không?" Trong đôi mắt đen láy của Tần Vũ Phong ảnh lên sự hung tàn, anh cúi người nắm lấy cổ áo Yamamoto Kojiro, tiếp đó nhấc cả người anh ta lên, hung hăng tung ra một cú đấm.
"Khụ!"
Lần này, Yamamoto Kojiro trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, lẫn trong vũng máu còn ánh lên màu trắng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vu-chien-than/1179050/chuong-1246.html