Không cần nói nhưng ánh mắt cô đã nói lên điều đó quá rõ cho Tuyết Y hiểu. Cậu mím môi buông tay cô ra, mặt bỗng trở nên thâm tà, khóe môi lại cong lên nụ cười gian tà với ý nghĩ độc đoán nào đó, cậu đi lại ghế điềm nhiên ngồi xuống vắt chân, dáng vẻ thật thoải mái :
- Nếu em khóc lóc van xin biết đâu tôi sẽ đáp ứng chuyện em mong muốn.
Ngừng vài giây cậu lại chậc lưỡi, tay xoa xoa chiếc nhẫn ngón út, nhướng mày nhìn Tử Di:
- Với cái điệu bộ này của em…hiaz..tôi …
- Tôi sẽ trả lại số tiền anh bỏ ra. Vậy được chứ.
Tuyết Y bậy cười, cậu nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay mình môi vẫn đang cười cợt:
- Nghe cũng được đấy…chậc…chậc…làm sao đây, bây giờ tôi lại không có hứng thú với tiền nữa rồi.
Tử DI không thể chịu nổi vẻ bỡn cợt của Tuyết Y nữa, cô bất lực thật sự trước con người không có qủa tim này:
- Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi??
Tử Di buông thõng người quỳ rap xuống mắt cô đỏ hoe, đầu gục xuống, cô đã chịu đựng quá sức của mình rồi. Tử Di muốn tìm đường giải thoát cho mình hình như chỉ còn một csch là cô sẽ ngủ mãi mãi là đạt được điều đó.
Tuyết Y ngạc nhiên đến sững sờ trước hình ảnh Tử Di đang quỳ xuống với dáng vẻ cô lạnh. Tuyết Y thở hắt ra, cậu đưa tay lên di di mi tâm rồi đứng dậy, đứng trước chỗ Tử Di đang quỳ gục, giong cậu. thật cứng rắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vo-le/2367511/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.