Tối đó ta suy nghĩ rất lung, ngày mai không biết Dương Kỳ đưa mình đi đâu, vụ nhận dạng ngọc này, hắn sẽ làm cách nào để thu chúng lại mà không đánh động đến bọn buôn bán phi pháp đây chứ?
"Hừm!"
Như lời đã hẹn, ta thức dậy từ sớm, một thị vệ đến tiểu viện đón ta, Dương Kỳ đã chờ sẵn ngoài cổng.
Ta và Cẩn Y ngồi vào trong xe ngựa, còn Cận An cưỡi ngựa theo sau, phía trước là Dương Kỳ và thuộc hạ. Chiếc xe trông rất quen, hình như nó với chiếc mà ta trả lại là một, có điều đồ đạc bên trong đã được đổi mới.
Xe đi khá chậm nên cản thấy thật lâu, ta mở cửa sổ nhìn ra, chúng ta đang đi qua một khu rừng trúc, cao vời vợi và xanh ngát. Cẩn Y nói với ta.
"Tiểu thư, Dương Tướng quân nói hơn một giờ nữa mới đến nơi, hôm nay người dậy sớm, có cần ngủ thêm không ạ?"
"Không cần!"
Ánh nắng buổi sớm nhẹ nhàng xuyên qua từng cây trúc thanh mảnh, gió lùa man mát, đường rất đẹp, nếu đi dạo bộ cũng không lấy làm tiếc.
Qua khỏi khu rừng trúc tới một cái đồi trọc, đất bên dưới khô cằn xấu xí, chẳng còn mấy cảnh lọt vào mắt. Ta để cửa sổ mở, ngồi lấy quyển sách Từ Khiêm cho mượn ra đọc.
Tuy bọn trẻ chúng ta đi theo trưởng bối chủ yếu là dạo chơi, nhưng Từ Khiêm chăm đọc lắm, hôm trước hắn vừa nhận một rương sách lớn từ nhà gửi đến, hào phóng cho ta mượn mấy quyển liền.
Quyển ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771809/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.