Quân Nhu hôm nay đòi đi theo ta, nói đã uống thuốc giải nên không sợ, dù ta có nói Uyển Tâm cũng đang ở đó, Quân Nhu vẫn giữ nguyên quyết định.
"Đến đó rồi Uyển Tâm sẽ chỉ đu theo Dương Kỳ, không chú ý đến ta làm gì đâu!"
"Ngươi rành nhỉ?"
"Ba cái chuyện vặt ấy mà!"
Chuẩn bị xong đồ ăn, Cận An cùng thị vệ mang hết lên xe, Quân Nhu chê ngồi trong xe tù túng, cưỡi một con ngựa theo, muốn ngắm phong cảnh. Dọc đường luôn miệng nói chuyện phiếm, hỏi ta mấy câu.
"Ngươi không học cưỡi ngựa hả?"
"Ta sợ bị hất xuống đất, hồi nhỏ có một lần, sau đó không tập nữa!"
"Nhưng bây giờ lớn rồi mà, đi xe lâu lắm, cưỡi ngựa có thể nhanh gấp mấy lần! Vui hơn!"
"Ta đâu cần nhanh."
"Xí, đi chậm như rùa, chán chết!"
Phát chán với cuộc nói chuyện, ta đóng cửa sổ lại, Quân Nhu bên ngoài bắt đầu cất tiếng hát inh ỏi, tới nơi mới chịu ngừng. Ta bực mình bước xuống.
"Đừng có hát lần nữa!"
"Làm ngươi cảm động rồi đúng không?"
"..."
Thấy ta đi, Quân Nhu chạy theo ta vào lều, mấy binh sĩ thấy có thêm cô nương tới đều rất nhiệt liệt chào đón Quân Nhu, như ngày đầu tiên ta tới vậy.
Mà cô nàng cũng nhanh chóng nhập bọn, chỉ một tí đã làm quen hầu hết mọi người ở đây. Cảm thấy may mắn khi Quân Nhu không còn tò tò đi theo nữa, ta đi xung quanh kiểm tra tiến độ luyện tập, mong là cuối ngày tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771777/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.