Thẩm Quân Nhu nghe ta đồng ý giúp, không khóc nữa, đưa bát đũa mới cho ta, gắp lấy mấy miếng, ngồi ăn nhưng trên gương mặt không mấy vui vẻ.
"Ngươi vì giận hắn mà khóc à?"
"Ai nói, ta... ta khóc vì ta thôi!"
"Tự khóc cho mình, lần đầu ta nghe thấy."
"Ta nói thật mà, ta khóc vì niềm tin của ta bị phản bội, một nam nhân tệ bạc không xứng khiến ta rơi nước mắt!"
Ta bật cười, đây mới chính là Thẩm Quân Nhu mà ta biết, nàng đã ôm được thì cũng buông xuống được. Đợi Quân Nhu ăn xong cái đùi gà, ta hỏi tiếp.
"Vậy bây giờ ta giúp ngươi xác nhận, rồi sau đó... ngươi muốn làm gì?"
"Đánh hắn phế luôn! Sau đó quay lại quân doanh, tiếp tục việc của ta."
Ta chau mày, đưa ra một ý khác.
"Nhưng nếu... ngươi nhìn nhầm thì sao?"
"Ta... ta... không biết nữa... khó nghĩ quá! Vì... vì... chờ đã, nếu như là ngươi thì ngươi làm gì?"
"Sao lại chuyển sang ta, đây là chuyện của ngươi mà!"
Thẩm Quân Nhu đặt đũa xuống, đan hai tay vào nhau, khẽ nói.
"Ngươi vận động đầu óc một chút, giả sử ngươi... giả sử ngươi và Khương Hựu Thạc là một đôi, sau đó, ngươi vô tình phát hiện hắn lén ngươi đến thanh lâu, tìm mỹ nữ..."
"Phụt!"
Nghe nói tới hai chữ một đôi, ta đã nghiêng người qua trái, phun hết cả trà ra sàn, ho sặc sụa.
"Bình tĩnh, ta biết là ngươi không thích, nhưng giả dụ thôi, thì ngươi làm thế nào?"
"Người... khụ... người yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771701/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.