Sáng hôm sau, ta lên xe đến khách điếm của Quân Nhu như lời đã hứa, mang theo đáp án cho nàng.
Trải qua đoạn đường từ biệt viện tới khách điếm, xe ngựa đỗ lại trước cửa, vừa lúc đó có một người đội mũ ngang nhiên mở cửa bước thẳng lên xe, nhanh nhẹn ngồi ngay ngắn ngay bên cạnh ta.
Xung quanh chiếc mũ vành bằng tre đan, là một lớp vải mỏng màu trắng, mờ mờ ảo ảo, rũ xuống che kín từ khuôn mặt qua khỏi cổ, dừng ở nửa người.
Cẩn Y gạt tay người nọ ra, chen người vào giữa, rút một con dao găm ra kề sát bên dưới mảnh vải, ngang với cổ. Người nọ không nhanh tay bằng Cẩn Y, vội vàng hớt hải thanh minh.
"Là ta, là ta đây! Thẩm Quân Nhu đây mà!"
"Thẩm Tiểu thư?"
"Quân Nhu?"
"Phải, là ta nè!"
Quân Nhu nói xong, Cẩn Y lập tức thu dao về, đưa tay vén mảnh vải lên cho ta xem.
Người đội mũ kia đúng là Thẩm Quân Nhu, chỉ là phía dưới mi mắt có một cục nhỏ bằng đầu ngón tay cái màu đỏ, nàng còn cố tình cải nam trang, vì vậy cho nên khó nhận ra ngay.
"Ngươi bị gì thế? Khóc đến sưng mắt hả?"
Thẩm Quân Nhu lắc đầu, lấy ra lọ thuốc trong áo, mở nắp bôi đại thêm một lớp dày nữa nhưng trật chỗ.
"Làm gì tới mức đó! Ta bị ong đốt trong khi ngủ, sáng ra đã thấy mặt bị vậy rồi!"
"Đưa đây.". Ta cầm lọ thuốc, bôi giúp Quân Nhu, đụng hơi mạnh ngay cục sưng làm cho nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771698/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.