Chờ đã hơn một canh giờ, ta cảm thấy lưng có hơi mỏi nên trở về phòng, lặp lại quá trình lau người sau khi chạy đi khắp nơi và tháo băng vải cũ trên tay ra.
Những vết xước nhỏ đã kết vảy, dự là gần lành, chỉ có mỗi bàn chân là không ổn, thảm hơn nữa là phát hiện thêm hai vết bầm tím dưới đầu gối vừa hiện, động nhẹ vào liền nhói đến tê người, còn lúc đi ta không có cảm giác gì.
Bôi thuốc, bôi thuốc.
Nghiến răng mà bôi thuốc đi!
Thay đồ xong, A Ngân giúp ta đi hỏi mấy thị vệ xem Khương Hựu Thạc về chưa lần nữa.
Ta ngồi chờ nàng, chán chường vươn vai ngáp dài, ngửi một chút mùi tinh dầu khuynh diệp.
"Buồn ngủ quá!"
A Ngân chóng vánh đã quay lại.
"Tiểu thư, Công tử vẫn chưa về ạ, hay là người cứ đi nghỉ trước, sớm mai..."
Đi đâu mà ghê thế, chẳng về thật luôn à?
Hắn ta làm gì nghiêm trọng tới nỗi đến đây còn có việc, không phải là tránh mặt ta chứ?
Ngươi không ở đây thì làm sao ta nói chuyện về nhà được, lại trễ thêm một ngày rỗi rãi.
Biết thế ta gọi Lục Hoàn đến đón ta luôn đi cho xong!
Mà... không được, lúc đi hai người, giờ ta mà trở về một mình thế nào cũng bị hỏi này hỏi nọ cho mà xem.
Không được, không đi được!
Cái tên này!
Trời muộn lắm rồi, hắn còn bận gì mà không chịu về, định ngủ ngoài đường luôn chắc?
Hắn không tới mấy cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771697/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.