"Tránh ra, tránh ra cho ta!"
"Không thể!"
Hai thị vệ bị toán nô tỳ của Triệu Trúc Liên nhào tới tấn công, muốn đẩy cửa cổng, chẳng ra thể thống gì. Khương Hựu Thạc chắc là vẫn đang nghỉ ngơi bên trong.
Ta chợt thắc mắc, hắn còn một tên thị vệ đáng tin cậy, sao còn chưa chịu ra mặt thị uy.
Thoắt ẩn thoắt hiện, đúng là không thể trông nhờ được gì, vẫn là Cận An nhỉnh hơn.
Ta đi qua đó.
"Làm gì ồn ào vậy?"
"Lưu Tiểu thư!". Hai thị vệ kia thấy ta như gặp được quý nhân cứu mạng, đồng thanh cùng reo.
Ba người nô tỳ của Triệu Trúc Liên bỏ tay ra khỏi người họ, hậm hực cúi đầu, hỗn láo không chào ai.
Những lúc thế này thực sự ta càng cần Cẩn Y, bởi tay ta còn chưa lành, dĩ nhiên không nỡ tự làm mình đau, A Ngân ngoài việc chăm sóc ta thì vô dụng khỏi nói.
"Tỷ... tỷ đến đây làm gì?"
"Các ngươi ồn ào quá, như lũ ếch bị nhốt giữa trời nắng vậy!"
"Ngươ..."
Triệu Trúc Liên hôm qua hết bị ví như gà trống lại được gọi là ếch, hiển nhiên thấy tức giận, nhưng cô ta nhanh chóng đã phủi tay đi vì đang trước chỗ ở của Khương Hựu Thạc.
"Tỷ tỷ sao lại thô lỗ thế chứ ạ? Là do tỷ tỷ nói xấu muội trước, muội đã làm gì đâu ạ!"
"Không phải sao, A Ngân?"
"Tiểu thư... nói... đúng ạ!". A Ngân đối với Triệu Trúc Liên không dám đáp thẳng, lắp bắp sợ bị cô ta nghe thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771695/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.