Chương trước
Chương sau
"Tránh ra, tránh ra cho ta!"

"Không thể!"

Hai thị vệ bị toán nô tỳ của Triệu Trúc Liên nhào tới tấn công, muốn đẩy cửa cổng, chẳng ra thể thống gì. Khương Hựu Thạc chắc là vẫn đang nghỉ ngơi bên trong.

Ta chợt thắc mắc, hắn còn một tên thị vệ đáng tin cậy, sao còn chưa chịu ra mặt thị uy.

Thoắt ẩn thoắt hiện, đúng là không thể trông nhờ được gì, vẫn là Cận An nhỉnh hơn.

Ta đi qua đó.

"Làm gì ồn ào vậy?"

"Lưu Tiểu thư!". Hai thị vệ kia thấy ta như gặp được quý nhân cứu mạng, đồng thanh cùng reo.

Ba người nô tỳ của Triệu Trúc Liên bỏ tay ra khỏi người họ, hậm hực cúi đầu, hỗn láo không chào ai.

Những lúc thế này thực sự ta càng cần Cẩn Y, bởi tay ta còn chưa lành, dĩ nhiên không nỡ tự làm mình đau, A Ngân ngoài việc chăm sóc ta thì vô dụng khỏi nói.

"Tỷ... tỷ đến đây làm gì?"

"Các ngươi ồn ào quá, như lũ ếch bị nhốt giữa trời nắng vậy!"

"Ngươ..."

Triệu Trúc Liên hôm qua hết bị ví như gà trống lại được gọi là ếch, hiển nhiên thấy tức giận, nhưng cô ta nhanh chóng đã phủi tay đi vì đang trước chỗ ở của Khương Hựu Thạc.

"Tỷ tỷ sao lại thô lỗ thế chứ ạ? Là do tỷ tỷ nói xấu muội trước, muội đã làm gì đâu ạ!"

"Không phải sao, A Ngân?"

"Tiểu thư... nói... đúng ạ!". A Ngân đối với Triệu Trúc Liên không dám đáp thẳng, lắp bắp sợ bị cô ta nghe thấy.

"Sợ cái gì? Ta còn đứng ở đây mà!"

"Vâng..."

Triệu Trúc Liên ngậm bồ hòn làm ngọt, không gọi được Khương Hựu Thạc ra ngoài lại mở miệng khoe khéo tài nấu nướng với ta.

"Tỷ tỷ, có tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ hãy làm chủ cho muội, muội dậy sớm nấu bữa sáng cho Khương ca ca, nào ngờ hai tên này chặn đường muội thì thôi, còn hất đổ hết cả đồ ăn! Hu hu hu!"

"Nô tài không có! Là..."

"Các ngươi là nói Tiểu thư nhà ta tự hất đi à?"

"Là các ngươi!"

Chán ngắt.

Sao người này nhạt nhẽo thế, có mỗi trò này làm đi làm lại, chưa đủ nhảm hả?

Còn nữa, trông ta giống người sẽ chịu làm chủ cho ngươi lắm sao, cái ngữ không biết cách cầm bút viết chữ trơ trẽn!

Triệu Trúc Liên bắt đầu tức tưởi, ta liếc nhìn sang bộ dạng ba kẻ nô tỳ vô phép tắc.

"Vậy ba kẻ kia cũng nấu bữa sáng cho Khương Hựu Thạc à? Ta thấy bọn chúng cũng hăng hái đòi vào trong lắm!"

"Không ạ, chỉ có mình muội!". Triệu Trúc Liên lắc đầu, vẫn giữ nguyên nét mặt vô tội nghiệp dư.

"Vả miệng đi!"

"Hả?"

Ta nhìn chủ tớ Triệu Trúc Liên, nói tiếp.

"Bọn chúng ồn nhất, ngươi vả miệng chúng cảnh cáo tại đây đi!"

"Vả... vả miệng?"

"Tiểu thư... Tiểu thư...". Bọn chúng khẽ gọi Triệu Trúc Liên, không cam tâm lĩnh phạt.



"Ta bảo ngươi vả miệng chúng, vả xong, ta liền làm chủ giúp ngươi!"

"Làm chủ... thật không?"

"Đương nhiên!"

Ba nô tỳ kia sắc mặt tối thui, nhíu mắt thấp thỏm nhìn Triệu Trúc Liên, cô ta cũng có vẻ không nỡ đánh bọn chúng.

Nhưng ta không thích lề mề.

"Bằng không ta đi nói với Vu Tử Ưu, lũ nô tỳ mà Triệu cô nương mang theo dám có mộng tưởng với vị bằng hữu tốt của hắn, có vẻ sẽ vui!"

"Vả! Ta vả! Ta vả mà!"

Triệu Trúc Liên nghe tới tên Vu Tử Ưu đã quyết đoán hơn, chấp nhận lời đề nghị của ta.

Ta ngước mắt nhìn bọn chúng khúm núm, dõng dạc.

"Mỗi người mười cái! Mạnh vào!

A Ngân, đếm cho kĩ, kẻo sót lại phải đánh lại từ đầu!

Đau lắm!"

"Vâng ạ!"

Triệu Trúc Liên nặng nề bước về phía trước, đưa tay ra bắt đầu hành hình. A Ngân theo sát bên cạnh, chậm rãi đếm.

"Một!"

"Hai!"

"Ba!"

Nô tỳ kia chịu đau khá giỏi, không hé răng một tiếng.

"Mười!"

"A Ngân, ngươi thấy đây là nhẹ hay..."

"Một!"

Không đợi ta hết câu, nô tỳ tiếp theo bị Triệu Trúc Liên cho một vả thật lớn, chớp mắt chảy kèm cả máu mũi, giờ nô tỳ thứ nhất xem như may mắn, riêng nô tỳ cuối cùng lại lo sợ hơn ai hết.

Coi như ngươi nhanh nhạy.

Triệu Trúc Liên đứng đó trừng phạt lũ nô tỳ của mình đến đỏ tay, trên mặt chúng đều là dấu tay của cô ta, ta cứ thấy buồn cười làm sao.

"Xong... xong... đánh xong rồi! Tỷ phải giữ lời hứa!". Tay kia nắm lấy tay này, Triệu Trúc Liên đau đớn nhắc nhẹ một nô tỳ quay về chuẩn bị khay đồ ăn mới.

"Được, giữ lời!"

Nói đoạn, ta hướng mắt về đường đi, bảo cô ta.

"Cút đi!"

"Đi... đi đâu?

Ngươi đã hứa làm chủ cho ta, giúp ta vào gặp Khương ca ca, ta còn mang đồ ăn cho huynh ấy mà!

Ngươi... ngươi dám nuốt lời!"

"Nếu ta còn để ngươi vào trong, chính là ta trực tiếp giúp ngươi hại hắn rồi!"

"Ngươi nói bậy gì vậy, ta làm sao đi hại Khương ca ca?"

"Nhìn kĩ đi! Đây là cái gì?"

Ta chỉ tay dưới đất, nơi cái khay đồ ăn rơi kia. Triệu Trúc Liên gân cổ cãi.

"Là cháo nấu chín, hồng ta đã rửa rất kĩ, hại gì mà hại? Hại chỗ nào?"

"Ngươi không biết thịt cua đại kỵ với hồng sao, còn bày thành món chính và tráng miệng, muốn để hắn ngỏm à?"



"Kỵ... kỵ... kỵ nhau... cái gì?"

Thật là thiếu hiểu biết.

Cũng may là đã đổ, cô ta mà vào trong, tên Khương Hựu Thạc ngốc kia không để ý ăn phải thì coi như lịch trình về nhà của ta lại dài thêm vài ngày nữa rồi đó.

"Ngươi nói láo! Ngươi lừa ta!"

Những kẻ đầu óc chậm hiểu thường động thủ rất nhanh, câu này không sai.

Triệu Trúc Liên hét xong, ngồi xuống một tay vốc đầy cháo cua dưới đất, một tay chộp đống hồng đã nát bét lên, nhào lên trước mặt ta, xem chừng là định trét chúng vào người ta đó.

Đúng là dơ bẩn hết chỗ nói!

A Ngân quýnh quáng chạy lên can, bị ba nô tỳ mặt sưng húp giữ ngay lại, hai tên thị vệ kia cũng bị chúng lần nữa cản, trở tay không kịp.

Triệu Trúc Liên gào lên.

"Ngươi ăn hết điiiiiii!"

Ta thở dài, mở đầu ngày mới mà xui đến như vậy, chắc phải chăm chỉ đi chùa cúng bái giống Vu Kiều Thương nhiều hơn.

Nhưng trận này...

Cũng không bỏ qua không đánh được, dù sao thuốc còn nhiều, ta từ từ bôi tiếp.

Đợi Triệu Trúc Liên đến đủ gần, ta bước tới nắm hai cổ tay ả.

Bộp!

Một lần dứt khoát đập mạnh đôi tay dơ dáy kia lên đầu Triệu Trúc Liên.

"Á! Á! Áaaaaaaa! Ọe... ọe..."

Thịt cua, cháo chảy xuống ở một bên, bên tóc kia là những mảng hồng tươi đập dập và chèm nhẹp, Triệu Trúc Liên không ngừng la hét và nôn ói.

Ta vội lùi lại, A Ngân được thả lập tức vùng chạy ra xem ta, hai thị vệ mãi cũng chen được vào giữa giơ kiếm nguyên vỏ ngăn lại. Ba nô tỳ xúm xít vây quanh Triệu Trúc Liên, có một ả còn cười thầm.

May quá, tay ta không dính chút nào!

Nhưng vẫn phải rửa thôi.

"Ngươi... ngươi..."

Triệu Trúc Liên mở miệng muốn chửi, cháo liền chảy xuống lỗ mũi, ả hắt xì văng ra tứ tung, cố xác xông lên trước đẩy một thị vệ trước mặt ta.

Ta tốt bụng nhắc nhở.

"Ngươi còn không mau về tắm rửa coi chừng nuốt phải, độc lắm đấy!"

"Độc... độc... ta độc chết ngươi! Tránh ra! Tránh ra!"

"Tiểu thư, bình tĩnh đi Tiểu thư!"

"Tiểu thư, về thôi, kẻo lát nữa Khương Tướng quân thấy được..."

"Hừ... ọe... ọe... á hu hu hu... hu hu..."

Bốn kẻ điên cuối cùng cũng bỏ chạy, ta phì cười, định quay về bôi chút thuốc, sẵn tiện thay đổi một bộ đồ khác, màu này hình như không hợp mệnh rồi.

Ta khoác tay, nói với hai thị vệ còn tần ngần đứng đó.

"Giữ cửa tiếp đi nhé!"

"Vâng ạ!"

Đi một bước, nhớ ra có chuyện cũng cấp thiết không kém, quay đầu trách: "Nhưng cũng đừng quên mang cơm nước cho thiếu chủ nhà các ngươi chứ, để hắn đói đến trắng bệch thế kia!"

"Chuyện này...". Hai bọn họ nhìn nhau.

"A Ngân, đi thôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.