Tiếng ho khan giả cứ kéo dài mãi nghe cũng có phần xót xa, không khéo là thành ho thật, sư phụ còn là người lớn tuổi càng dễ ảnh hưởng tới phổi, chúng ta vẫn nên nhường nhịn một bước.
"Khụ... khụ..."
"Tổ phụ..."
Khương Hựu Thạc ngồi bên cạnh chưa ngưng được cơn ho kia của sư phụ.
Còn phụ thân mắt nhắm mắt mở ra hiệu bảo ta nói chuyện với sư phụ một tiếng, ta đành gật đầu nghe lời, rót một tách trà mang đến, dịu giọng.
"Sư phụ dùng trà ạ!"
"Ta không uống, để ta ho cho bõ tức đi!"
Nghe qua cách trả lời liền biết sư phụ trong người đang bực, nhưng người cũng đã thả tay Khương Hựu Thạc ra. Ta chớp thấy một hai dấu bầm đo đỏ ẩn hiện, mà là người thì không thể không biết đau.
Ây da, sư phụ ta không phải yêu quý hắn lắm sao!
Khi ta ngẩng lên, hắn nhìn ta, hình như là đang cười khổ, ta cũng tự biết phận mình hiện tại không khá hơn là bao.
"Sư phụ, người đừng giận con và Khương Tướng quân nữa..."
"Con nghe ta, hai đứa cho nhau thêm một cơ hội nữa, ha?"
"..."
Sư phụ dời hòn đá áp lực từ Khương Hựu Thạc sang ta, rõ ràng muốn làm một chút công tác tư tưởng.
Ta cúi đầu không đáp vội.
Trước nay hôn sự đều do bậc trưởng bối định đoạt, vãn bối bề dưới nào có chuyện nói không là không. Ta và hắn phải được mọi người ở đây ưu ái nhiều bao nhiêu mới hỏi qua ý kiến thế này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771553/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.