"Cháu không sợ đâu, cữu mẫu đừng dọa cháu, hôm nay cháu nhất định sẽ bám theo người, mãi... mãi... không... rời!
Hứ!"
Được, ngươi thích thì cứ làm.
Ta không quan tâm.
Sau khi buông lời thách thức, ta và nó ngồi riêng hai bên trên xe suốt đường về, không ai thèm đả động tới ai.
Vào lúc xe ngựa dừng trước cổng y quán, ta cầm gói thuốc đẩy cửa bước xuống, con bé cũng lui cui đứng dậy đi theo.
Uỵch
Ta bỏ đi trước được một đoạn ngắn thì nghe thấy tiếng động, con bé phía sau hét lên.
"Aaaa!"
Ta giật mình bèn quay lại xem sao, thì thấy nó đang lồm cồm ngồi xổm dậy, xòe tay vỗ vỗ vào hai đầu gối, mặt nhăn nhó nhìn ta, cái miệng kêu ây da không ngừng.
Ta phải bước tới đó, một tay ôm gói thuốc, một tay chìa trước mặt nó.
"Đau không?"
Con bé lắc đầu, chụp ngay tay ta chớp mắt đứng dậy nói.
"Nhưng cần bôi thuốc ạ!"
"Đi vào đây!"
Đi có mấy bước mà cũng té cho được, thật là hậu đậu quá.
Ta dẫn nó vào trong y quán, hy vọng tìm thấy Thanh Tiêm hoặc Thanh Tề, giao con bé này cho các tỷ ấy, trong đầu thầm nghĩ phụ mẫu con bé sao lại để một đứa nhỏ tự tiện ra ngoài một mình thế này.
"Lạc Lạc! Sao con tới đây? Đang trong giờ học mà!"
"Tề Di mẫu!"
Lạc Lạc là tên ở nhà của con bé, nó thấy Thanh Tề đang ôm mâm thuốc liền chạy qua ngay, quên mất mới vừa ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771546/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.