Lạc Lạc tô màu được một lúc thì chán, lôi con thỏ ra bắt đầu nói chuyện, riêng ta cảm thấy như thế này thật tốt, chờ chút nữa con bé rước đèn xong thì có thể mau chóng về nhà rồi.
"Tôn Khương Diễm, là cậu à!"
Một đám nhóc ở đâu ùa tới, vây quanh Lạc Lạc, nhưng con bé có vẻ quen bọn chúng, còn đứng dậy hỏi hai đứa đi đầu.
"Trân Trân, Lộ Lộ, các cậu tới đây lúc nào?"
"Cậu đi một mình à? Đèn lồng đâu?". Trân Trân là đứa mặc y phục màu hồng, hai tay cầm một cái lồng đèn kéo quân to khủng khiếp, gồng sức nói.
"Ơ... đây, đèn của tớ đây!"
Lạc Lạc cầm đèn hoa sen lên thì mấy đứa dưới sau nhao nhao hối thúc con bé đi cùng.
"Chờ gì nữa, mau đi rước đèn, cả lớp chỉ chờ mỗi cậu đấy!"
"Ưm, tớ biết rồi, các cậu đợi một chút!"
Lạc Lạc quay lại, chưa kịp xin phép ta đã nói đồng ý.
"Đi từ từ, ta ngồi đây đợi cháu!"
"Vâng ạ!"
Nói rồi con bé vẫy tay, cầm đèn lồng đi theo bọn chúng. Ta bảo Cẩn Y đi theo trông chừng Lạc Lạc.
Trong khi Cẩn Y bận chăm trẻ, ta và Lục Hoàn ngồi tại hàng tô tranh vừa uống trà vừa ngắm cảnh xung quanh, thuận tiện giữ hộ Lạc Lạc con thỏ, con bé sợ cầm theo sẽ làm bẩn bộ lông màu trắng.
Ta ngắm nghía rồi nhận xét.
"Giải đặc biệt đây à, nhìn bình thường thôi mà, sao nhiều người muốn có vậy nhỉ?"
"Tiểu thư, hình như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771525/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.