Chương trước
Chương sau
Ta nhìn vũng bùn đằng sau, đèn lồng hoa sen của Lạc Lạc đã tắt ngúm, vấy bẩn bởi bùn và bị đạp nát đến không rõ hình dạng.

"Ha ha ha! Thấy chưa, tớ đã nói mà, phụ mẫu cậu ta không có đi cùng đâu!

Cậu ta thuê đại một người đến cho đỡ nhục đấy!"

Lạc Lạc ức đến cắn rách môi, buồn bã nhìn cái đèn lồng ta và nó cùng làm cả buổi, một tay quệt đi dòng nước mắt chảy dài xuống cổ.

Không còn gì cả.

Mất hết rồi.

Ta cảm nhận được con bé căng thẳng đến siết tay ta chặt cứng, nhưng rồi nó bỗng thả tay, dường như tuyệt vọng mà buông xuống, cả người vừa run vừa sợ, mắt nhìn dưới đất.

Lạc Lạc không còn là tiểu hung thần như lúc ở nhà nữa, nét mặt tự tin phút chốc bay biến.

"Ngươi nói ai được thuê?". Ta nghiêm mặt hỏi đứa trẻ tên Điềm Điềm chuyên bắt nạt kia.

Nó còn láo lếu chỉ thẳng.

"Là cô chứ còn ai nữa!

Phụ mẫu Tôn Khương Diễm ở tiệm bánh ai mà không biết mặt, tuần này cậu ta bị điểm kém, làm sao dám đưa phụ mẫu mình đến chứ!

Chỉ có thể thuê người tới thôi! Chắc cũng nhịn ăn vặt đã lâu rồi mới đủ tiền, phải không Tôn Khương Diễm?

Tớ thắng cuộc rồi đấy! Ha ha ha!"

Thắng cuộc?

Mấy đứa này đưa chuyện Lạc Lạc bị điểm kém ra đùa giỡn giữa đám đông, hùa nhau phỉ báng con bé thuê người, nhất là tên cầm đầu Điềm Điềm, đứng một bên bày ra vẻ mặt đắc chí.

Nói ta được thuê tới sao?

Được.

Trẻ con mà, chúng vốn nên được dạy dỗ tử tế một chút!

Ta cho ngươi xem ta được thuê tới bao nhiêu?

Ta bước lên trước mặt tiểu tử phách lối, nhân lúc nó bận cười khằng khặc nghe như tiếng của một con quạ thì giật luôn cái đèn hình thuyền của nó, lại đi tới nơi cần tới, ném xuống giữa vũng bùn thật mạnh.

"Tiểu thư!"

"Ném rất đẹp!". Lục Hoàn khẽ cảm thán một tiếng.

Điềm Điềm há hốc mồm, vứt cây kẹo chạy tới muốn khều cái đèn lên.

Nhưng không còn kịp nữa.

Ngọn nến giữa chiếc thuyền đã rơi ra khỏi chỗ đặt nến, bén lửa phụt sáng như đang hóa vàng.

"Đèn của Điềm Điềm cháy rồi, cháy rồi kìa!"

"Á á á, cháy đèn!"

"Cháy đèn rồi!"

Lũ trẻ bỏ chạy hết cả, Điềm Điềm quỳ xuống trước cái đèn sắp thành tro của nó, khóc lóc.

"Cô... cô... cô..."



"Ta làm sao?". Ta quay lại bên cạnh Lạc Lạc, mong chờ xem tiểu tử xấu kia làm được gì tiếp.

"Cô... cô đợi đó!"

Điềm Điềm đứng dậy, hét một câu dọa nạt rồi chạy đi.

Đợi đó?

Ngươi có cửa nói câu này sao?

Tên nhóc chết tiệt dám bắt nạt Lạc Lạc, hại ta mất thời gian dây dưa ở đây.

"Cữu mẫu..."

Ta ngưng mắng thầm mà ngồi xuống, trấn an con bé.

"Không sao nữa, đèn lồng của tiểu tử đó cũng cháy rồi, chúng ta không thiệt!"

Nhưng Lạc Lạc vội lắc đầu, lí nhí nói.

"Cữu mẫu, Điềm Điềm... Điềm Điềm đi gọi phụ thân cậu ta đến đó, phụ thân cậu ta... còn hung dữ hơn cậu ta ạ..."

Ta tỏ vẻ đã hiểu, nhưng còn Lục Hoàn và Cẩn Y đang ở đây, có gì mà lo chứ.

"Không cần sợ, cháu đếm xem, chúng ta có tới bốn người!"

Lạc Lạc lại lắc lắc: "Phụ thân Điềm Điềm bán thịt lợn... nên biết dùng dao... nguy hiểm..."

"Nếu hắn dùng dao, chúng ta cũng dùng dao đánh trả!"

Con bé nghe ta nói, vẫn mím môi lo lo, Lục Hoàn ở phía sau phải bày ra dáng vẻ: "Cứ tin ở ta!". Con bé mới chịu cười một cái.

Ta bèn hỏi con bé.

"Lạc Lạc, Điềm Điềm nói cháu ném bùn vào y phục của nó, có thật không?"

"Không ạ, lúc rước đèn, cháu không nhìn thấy nên giẫm vào vũng bùn hơi mạnh, bắn trúng áo cậu ấy chỉ có một chấm thôi, cháu đã xin lỗi rồi...

Sau đó Điềm Điềm cướp đèn lồng hoa sen, quăng xuống đó, gọi thêm mấy bạn nữa đến giẫm lên đèn của cháu, cậu ta còn cố ý đẩy cháu vào bùn ạ!"

Lạc Lạc nói tới đâu ta càng tức giận thay cho nó tới đó, chỉ một lũ trẻ ranh mà đã học được thói chà đạp người khác, lớn lên ai biết còn biến thành bộ dạng kinh tởm đến cỡ nào nữa.

"Trân Trân Lộ Lộ thì sao? Không ai bênh vực cháu à?"

"Không... không ai dám hết ạ... Điềm Điềm dọa sẽ xé rách sách của bọn cháu nếu dám mách người khác ạ...

Sách rách rồi sẽ bị thầy mắng... thầy lại gọi phụ mẫu đến..."

Ta thở dài, đi học đúng là khổ sở. Ít ra lúc ta còn nhỏ, cung quy nghiêm ngặt thêm việc ta chỉ đi theo Tứ Công chúa, mấy trò đấu đá giữa các đồng môn cũng không thảm đến thế này.

Ta đứng dậy dắt tay Lạc Lạc.

"Được rồi, nếu đã rước đèn xong rồi thì chúng ta về thôi, ngày mai cháu còn đi học!"

"Vâng..."

"ĐỨNG LẠI!"

Chúng ta định đi thì bị một giọng nói ồn như tiếng sấm dậy gọi làm tất cả cùng dừng chân mà nhìn.

Một người cao lớn, bắp chân như một cái cột đình, khoanh hai tay bước tới gần, khuôn mặt dữ tợn với bộ râu vát xéo dày cộp ngày càng hiện rõ nét, quắt mắt chằm chằm vào chúng ta.



Lạc Lạc hoảng hốt, chạy ra sau lưng ta, tay cũng không dám chỉ.

"Cữu mẫu, phụ thân của Điềm Điềm..."

À, thì ra là gọi người đến thật à?

Nhưng người này theo ta thấy thì...

Một mình Lục Hoàn vẫn giải quyết được, không đáng lo!

"Kẻ nào đốt đèn của con trai ta?"

Ta cười thầm một cái, nhìn xác nhận Lục Hoàn đã sẵn sàng: "Làm sao?"

"Phụ thân, là cô ta, cô ta đó!"

"Là cô! Ha ha ha! Một nữ tử yếu đuối!

Được, nếu cô đã dám động đến con trai độc nhất của Tào Diêm này, đừng trách ta động thủ!

Hây!"

Tào Diêm nói xong, giơ tay thành một nắm nhào về phía trước.

Bài kiểm tra đột xuất của Lục Hoàn bắt đầu!

Đợi Tào Diêm phóng đến gần, Lục Hoàn mới nhảy ra giơ tay chặn nắm đấm, giằng co với Tào Diêm một trận khá bắt mắt. Ta, Lạc Lạc và Cẩn Y lùi ra sau, nhường chỗ cho bọn họ.

Tên to con đấm bừa này không phải đối thủ của Lục Hoàn, khắc sau Tào Diêm đã bị đá bay ra xa, phụt máu mũi, còn Lục Hoàn quay lại thoải mái xoay cổ tay, cười một cái thể hiện với đám đông.

"Yaaaaaaa!"

Phía sau Tào Diêm sức trâu đã nhanh chóng bật người dậy, nhào lên tấn công lần hai.

Lục Hoàn tính tình vui vẻ cũng chịu khó vờn qua vờn lại, cố ý để Tào Diêm mệt lả mới tung ra một cước cho hắn nằm lại vị trí cũ.

"Tào đại ca! Tào đại ca!"

"Đỡ đại ca dậy!"

Đúng lúc này phe đối thủ bổ sung thêm bốn người nữa tới. Là tiểu tử Điềm Điềm thấy trận đầu phụ thân bị đá bay liền chạy đi gọi huynh đệ của Tào Diêm giúp một tay.

Thua là lại bắt đầu chơi xấu, đúng là một lũ hèn!

Lần này bốn kẻ kia cùng xông lên một lượt, Lục Hoàn một thân chống đỡ chưa lúc nào lơ là, bọn kia đánh không lại liền đồng lòng rút dao ra liên thủ.

Ta hơi bất ngờ.

"Gì vậy, một cái đèn bị cháy mà làm đến mức này, dùng cả dao á?"

Thấy tình hình chuyển xấu, Cẩn Y lập tức bước ra hỗ trợ, từng bước tước dao của chúng đi, hồi sau nàng đã thu được một cái.

"Lạc Lạc, đứng cạnh ta rõ chưa?"

Lạc Lạc gật đầu, nó không những không sợ mà còn muốn nhìn xem cho rõ từng động tác.

Trận đánh bây giờ chính là chia cặp hai chọi một, Lục Hoàn hai tên bên trái, Cẩn Y hai tên bên phải. Ta mong hai người họ nên xử lý xong sớm chút, kẻo gây ra ồn ào lớn thì phiền.

Mãi chú ý động tĩnh lớn, không ai màng tới kẻ bại trận ban đầu, Tào Diêm.

Tào Diêm nhân ta và Lạc Lạc đơn độc liền chớp thời cơ muốn khống chế, ta chủ quan nên khi nhìn thấy thì Tào Diêm chỉ còn cách vài bước chân...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.