Ta cắn răng đứng nhìn bọn Tào Diêm thuận lợi vượt qua trước mắt mà không làm gì được, ngay cả một lời xin lỗi tới ta cũng không có.
Đúng là một bè lũ ngu ngốc không biết điều!
"Tiểu thư, Tiểu thư không sao chứ ạ?". Cẩn Y chạy đến bên lo lắng hỏi.
Gặp đang bực nên ta đã quát: "Không sao cái gì?"
Cẩn Y, Lục Hoàn và Lạc Lạc đều bị giật mình nhìn sang ta, còn ta bận giữ mắt mình hướng theo lũ kia, càng trông thấy càng tức tối.
Cả cái tên rộng lượng đang chắn lại này nữa.
Lúc nào tâm trạng ta không tốt, nếu mở miệng thì chỉ có sẵn những lời khó nghe, ta cũng tự biết mình nên khi cáu giận chưa bao giờ nói chuyện với người khác.
"Chúng ta cũng về thôi!". Khương Hựu Thạc bế Lạc Lạc, không biết gì vừa xảy ra mà mở lời.
Hắn nói xong, ta nhăn mặt đáp thật lớn:"Ừ!"
Rồi để cho hắn bế Lạc Lạc, mình một mình quày quả bỏ lên xe trước, vừa đi vừa mắng thầm.
"Hay lắm, chỉ một đám ô hợp kia lại dám dọa dẫm ta!
Ta cho người tìm đánh các ngươi một trận còn chưa chắc đã hả dạ!
Hừ!
Cho Điềm Điềm đến xin lỗi con bé một câu là được.
Được được được, được rồi cái con khỉ!"
Ta cứ thế đi thẳng một mạch, chân bước quá vội nên va trúng một quầy hàng nằm sát bên đường, ngón út trong giày truyền tới chút nhói nhói.
"Ối!". Một tông giọng lớn tuổi la lên.
Ta khó chịu quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771519/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.