Rầm
Ta bước vào phòng đóng sầm hai cánh cửa lại, trong người chất chứa một cơn giận lớn bừng bừng. Sau đó ngồi phịch xuống ghế, bỏ giày ra, lấy tay phải xoa xoa cái gót chân còn hơi ê, một mình gắt gỏng.
"Sao hắn dám coi ta như một đứa ngốc chứ?"
Vốn ta đang nghiêm túc tham gia giúp hắn, hắn lại ngang nhiên bày thành trò để đùa giỡn, nghĩ rằng vậy là vui sao.
Đó có phải việc một người trưởng thành nên làm hay không mà hắn cũng không biết?
Tên này bị hỏng đầu rồi!
Đúng là đồ thần kinh có vấn đề!
Trẻ con hơn cả Lạc Lạc!
Ta tức quá nhưng không làm gì được hắn cả, tuy là giờ ta chưa nghĩ ra cách gì để trả thù, nhưng ta ngầm quyết không bao giờ bỏ qua vụ này.
"Hôm nay đúng là một ngày xúi quẩy, xúi quẩy!"
Ta gõ mặt bàn, rồi rót ra một tách trà đã nguội uống cho đỡ khát. Nào ngờ vừa uống xong, bỗng phần bụng dưới truyền trở lên một cơn đau nhẹ.
"Ây...". Ta nhăn mặt ôm lấy bụng.
Không phải... lại đến kì nguyệt sự rồi chứ!
Trời ạ!
Rốt cuộc ta bên ngoài vừa ầm ĩ đuổi Cẩn Y đi, giờ lại phải gọi nàng vào giúp mình chuẩn bị y phục để thay, còn đi tắm gội nữa.
"Đúng là xúi quẩy mà!"
Quay về phòng lần nữa sau khi đi mặc xong trung y đi ngủ, ta sực nhớ mình còn chưa kiểm tra một món đồ, bèn khóa kín cửa, rón rén mở tủ.
Phù!
Ta thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771513/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.