Mấy canh giờ dài chưa từng thấy trôi qua, ngồi đau cả lưng thì cuối cùng chúng ta cũng tới trước doanh trại của Khúc Phong. Xe ngựa băng băng thẳng một đường vào trong không bị ai ngăn lại, có vẻ đã được dặn trước. Ta chỉ vừa xuống khỏi xe một bước đã được dẫn ngay tới lều của Thanh Phi.
"Lưu Tiểu thư, mời bên này!"
"Tiểu thư, người cẩn thận đằng trước!"
Ta giao cho Cẩn Y cầm rương thuốc, nhấc chân vượt qua một bãi bùn lầy lội trước khi vào lều, hình như hôm qua ở đây có mưa rất lớn.
Ta bước lên chỗ khô, tay vén cửa lều, nhìn xung quanh một vòng.
Cảm giác ban đầu là khá thất vọng.
Đó là một căn lều sạch sẽ gọn gàng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, bên trong bày biện đơn giản một số vật dụng hằng ngày cùng vài cái rương lớn không biết chứa gì.
Nhưng theo ta nghĩ, đây vẫn chắc chắn không phải là nơi tốt lành để một tiểu cô nương như Thanh Phi ở.
Ta thở dài.
Thời gian qua Khúc Phong di chuyển biết bao nhiêu nơi, Thanh Phi mỗi đêm đều nghỉ ngơi trong những căn lều tạm bợ như thế này sao?
Nàng có thể ngủ nổi?
Sức chịu đựng cũng quá cao rồi!
Ta quay bước đến bên giường, Khúc Phong ngồi ở đó sốt ruột nhìn không sót một cử động nào của Thanh Phi đang nằm thở ra đứt quãng.
"Khúc Tướng quân, ta đến rồi!"
Khúc Phong gật đầu, cho hai vị đại phu kia lui xuống, hắn cũng đứng dậy tránh qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771505/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.