"Tẫn Linh!"
Ta quay đầu nhìn lại, không muốn thừa nhận cũng phải ngây người ra.
"Khương Hựu Thạc?"
Hắn... làm sao lại đến đây?
Khương Hựu Thạc từ đầu bờ đá thong dong bước tới, đứng cách ta một khoảng nhoẻn miệng cười, hắn trên tay còn cầm theo một cái giỏ.
Ta không biết cái giỏ này dùng để làm gì, nhìn thấy mới ngẩng đầu hỏi hắn: "Đây là..."
"Nhị tỷ đoán cô nương chưa ăn tối, đã cử ta mang đến!"
Thanh Tề?
Bữa tối?
Thanh Tề còn dành cho ta một phúc lợi lớn tới vậy?
Ta nghe xong ngạc nhiên vô cùng, đứng yên nhìn hắn trân trân, người trước mặt mỉm cười lần nữa.
Năm mươi dặm cũng khá xa, mà hắn cũng bận rộn. Chạy đến tận đây chỉ là vì Nhị tỷ bảo sao?
Đây...
Đây có phải cái được gọi là... cực kỳ nghe lời mà Thanh Tề đã từng nói với ta không nhỉ?
Ta chớp mắt một cái thật chậm, cứ như thể làm thế sẽ tránh được sự khó hiểu trong lòng mình, lại hỏi hắn.
"Huynh đến... bằng gì vậy?"
"Ta cưỡi ngựa tới, nhưng mà cô nương yên tâm, đồ ăn bên trong đều nguyên vẹn cả!". Khương Hựu Thạc tự tin đáp lời.
Ta lại ngập ngừng một lúc, rồi nhớ ra mình chưa có nói cảm ơn.
"Cảm... cảm ơn, làm phiền huynh rồi!"
"Không phiền, mau vào trong đi, gió ngoài này lạnh lắm!"
Ta gật đầu, đi theo sau hắn xuyên qua bãi đá, bước thêm vài bước nữa thì bầu trời bắt đầu có chớp giật, cơn gió vừa thoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771503/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.